Tô Yên định mở miệng nói gì đó.
Kết quả liền nghe thấy giọng điệu cười như không cười của Hiên Viên Vĩnh Hạo:
“Thích ăn cái này đến vậy sao?”
Ánh mắt Tô Yên dán chặt vào túi kẹo, sau đó ngoan ngoãn gật đầu.
Đợi một lát, thấy Hiên Viên Vĩnh Hạo vẫn không có phản ứng.
Cô đang nghĩ có nên đòi lại kẹo hay không.
Bỗng nhiên nhận ra hai người họ bất giác đã đi đến một nơi hoang tàn, đổ nát.
Nơi này, có chút quen mắt.
Đó là phản ứng đầu tiên của Tô Yên.
Ngay sau đó, cô bừng tỉnh nhớ ra.
Đây hình như là nơi mà cô đã vô tình lạc vào trong ngày đầu tiên xuyên đến đây.
Cô nhìn khắp nơi, nhà cửa rách nát, đơn sơ. Tường bên ngoài đã sụp đổ, bên trong cỏ dại mọc đầy.
Cô thắc mắc lên tiếng:
“Điện hạ, tại sao lại đến nơi này?”
Đôi đồng tử Hiên Viên Vĩnh Hạo đen láy, giọng nói ôn hòa:
“Muốn biết sao?”
“Muốn.”
Một giọng nói mềm mại đáp lại.
Bàn tay thon dài, mạnh mẽ của hắn giơ lên, chạm vào một gốc cây cổ thụ bên cạnh.
“Đây là nơi mẫu phi từng ở.”
Giọng hắn nhẹ hơn ngày thường rất nhiều, mí mắt cụp xuống, như đang chìm vào hồi ức.
Tô Yên ngẩng đầu nhìn hắn:
“Điện hạ tưởng nhớ nương nương sao?”
Khi hắn nghe thấy câu nói đó, bỗng nhiên bật ra một tiếng cười nhạo.
Hoàn toàn khác với vẻ ngoài ôn nhuận như ngọc, nhẹ nhàng bâng quơ thường ngày.
Bất giác, trong giọng nói của hắn mang theo một sự lạnh lẽo:
“Là nhớ lại, không phải tưởng nhớ.”
Giống như nhớ lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chinh-hac-hoa-cu-muon-chiem-kich-ban-cua-toi/4691481/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.