Trình Tinh Dương có lẽ cũng biết mình diễn hơi quá, vội vàng dặn dò Tô Yên đang đi tới:
“Bạn học Tô Yên, anh Khương mới từ bệnh viện ra, sức khỏe rất yếu. Cậu ấy giao cho cậu chăm sóc nhé, tạm biệt, tạm biệt!”
Nói xong, liền chạy mất dép.
Tô Yên chớp mắt nhìn về phía Khương Nhiên.
Sắc mặt hắn quả thật không tốt lắm, môi hơi tái nhợt yếu ớt.
Hóa ra là bị bệnh nằm viện.
Cô không nhịn được đi qua, đỡ lấy cánh tay hắn.
“Bị bệnh, nên nghỉ ngơi cho tốt.”
Khương Nhiên thấy cô hiếm khi chủ động, đôi mắt lóe lên tia sáng, khóe môi nhếch lên.
Thuận thế cũng dựa vào người cô.
Nhưng mà, tư thế dựa này ở trong mắt người ngoài càng giống như là ôm người vào lòng.
Mái tóc mềm mại áp sát bên tai, gò má thanh tú hiện rõ trong mắt.
Hắn dán qua, ánh mắt nhìn thẳng.
Giọng nói lười biếng:
“Khuyên tai của em, tìm được rồi.”
Lúc nói, hắn nắm chiếc khuyên tai đó, đưa đến trước mắt Tô Yên.
Tô Yên nhìn thấy, vui vẻ cười.
Đưa tay, nhận lấy.
Cuối cùng cũng tìm được Tiểu Hoa rồi, cứ tưởng đã bị cuốn trôi xuống cống.
Nhưng bây giờ không phải là lúc nói chuyện này, trong lúc suy nghĩ, cô cất khuyên tai vào túi.
Cô bước chân về phía trước, bước chân có chút khó khăn.
Khương Nhiên cố ý vô tình, dồn hơn nửa trọng lượng lên người cô.
Lười biếng hỏi:
“Nói chuyện với tên kia xong rồi à?”
Tô Yên nghiêng đầu:
“Chưa xong, cậu ấy mới nói được một nửa.”
“Sao không nói tiếp?”
“Cậu ấy hơi dài dòng, nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chinh-hac-hoa-cu-muon-chiem-kich-ban-cua-toi/4691455/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.