Bên cạnh, Trình Tinh Dương ghé sát lại gần hắn, chép miệng lắc đầu:
“Đúng là bị bộ dạng yếu đuối của cô ấy lừa rồi, người thì mềm, nhưng cái đầu này thì không phải dạng vừa đâu.”
Nhìn cái miệng nhỏ kia kìa, Phạm Hạo Lâm là giáo viên Ngữ văn đấy, vậy mà bị nói cho không còn một câu hoàn chỉnh để đáp trả.
Ngoài việc ngưỡng mộ Tô Yên ra, còn có thể nói gì nữa chứ?? Khương Nhiên liếc anh ta một cái, cằm khẽ nhướng lên:
“Tôi cũng bị lừa.”
Còn sợ cô ấy xảy ra chuyện, cố ý đến xem, không ngờ, lo lắng hoàn toàn là thừa thãi.
Tô Yên thấy trong văn phòng không còn việc của mình, liền định trở về, kết quả đi đến cửa văn phòng, thấy một đám học sinh đang chặn đường.
Cô chớp mắt.
Đang do dự không biết nên đi như thế nào.
Đột nhiên bên cạnh vang lên một giọng nói:
“Giải tán.”
Lúc nói, một bàn tay mạnh mẽ nắm lấy cổ tay cô, cô theo đó nhìn lên.
Liền thấy Khương Nhiên mí mắt khẽ nhướng lên, mỉm cười trêu chọc.
Đám người bên cạnh, sớm đã giải tán không còn một bóng.
Cô cười mềm mại:
“Khương Nhiên.”
“Đi theo tôi.”
Nói rồi, Khương Nhiên kéo cô đi.
Có lẽ vì lo ngại vết thương trên chân cô, nên đi rất chậm.
Sau đó, đi đến cuối hành lang, cô bị một lực kéo, liền đứng ở một góc hành lang.
Khương Nhiên đưa tay lên, chống vào tường, vây cô giữa hắn và bức tường.
Cô ngước mắt lên:
“Anh có chuyện muốn nói với em à?”
Hắn cao, nên để nhìn thẳng vào mắt cô, lần nào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chinh-hac-hoa-cu-muon-chiem-kich-ban-cua-toi/4691418/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.