Vương Quan Giác đã về, mọi người đều không còn lòng dạ nào xem kịch nữa.
Đoàn kịch giải tán chưa lâu, có người hầu lên thu dọn, rồi dẫn mọi người đi uống rượu.
Vương Uẩn xem kịch đến mức hoa mắt chóng mặt, đang muốn uống chút rượu cho tỉnh táo, nhưng Trương thị không cho.
“Cho con uống xong, lát ra ngoài gặp gió con lại bị bệnh.” Bà ấy ấn vào đầu Vương Uẩn, nói: “Lần trước mẹ không cản được con, kết quả ngày hôm sau phải mời đại phu cho con.”
Bà ấy nói đến chuyện mùa Đông năm ngoái.
Năm ngoái Vương Uẩn đốt than ngủ trong phòng một đêm, đến khi tỉnh dậy thì đau đầu chóng mặt, muốn uống đồ lạnh cho tỉnh táo. Nàng uống rượu lạnh còn không lấy đủ, đi ra ngoài chơi tuyết, đến tối thì đổ bệnh, phải uống thuốc Bắc mấy ngày, khiến đám Tuyết Tình cũng bị trách mắng.
Vương Uẩn cũng rất bất đắc dĩ.
Cô không ngờ tố chất thân thể của mình bây giờ lại kém như thế, mùa Hè cô mới uống mấy chút sữa đặc lạnh, Trương thị đã không cho cô uống nữa. Cô nhớ về những ngày ôm dưa hấu lạnh, dùng muỗng xúc ăn trong mùa Hè không chỉ một lần.
Bi thảm hơn nữa là, dưa hấu có tính hàn, Trương thị cũng không cho cô ăn nhiều.
Trương thị rất kiên quyết, bản thân Vương Uẩn cũng sợ bị lại bị bệnh, phải uống thuốc Bắc.
Thuốc Bắc điều dưỡng từ căn bản, không có hiệu quả nhanh như uống thuốc Tây. Cô uống thuốc Bắc mấy ngày liên tục, kẹo mứt cũng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chinh-gia-roi/3389001/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.