Cô ngây người rất lâu cũng chỉ nghĩ đến hôn sự của mình. Lúc mới đầu nghe mình sẽ phải gả cho một lão già, cô sợ suýt ngất, về sau lại tiếp nhận như thể vò mẻ chẳng sợ nứt, tự an ủi chính mình. Lời Vương Lâm nói khiến cô mãi không bình tĩnh lại được.
Cô lâm vào trầm tư, nhưng lại khổ Tuyết Tình chờ ở một bên.
Tuyết Tình vốn đang yên lặng chờ cô, nhưng nhìn thấy Vương Lâm mang nha hoàn rời đi, nàng ấy giật mình. Nàng ấy bối rối không biết tại sao chỉ có mình Vương Lâm đi ra mà Vương Uẩn không theo cùng.
Nàng ấy nhìn Vương Lâm, thậm chí trong mắt có chút cảnh giác và nghi ngờ.
Vương Lâm chỉ liếc nàng ấy một cái rồi chuyển mắt ra ngoài, không so đo với nàng ấy.
Sau khi Vương Lâm rời đi, Tuyết Tình đợi thêm một lát nữa nhưng mãi không thấy Vương Uẩn xuất hiện nên có chút sốt ruột, sợ cô có chuyện, không thể làm gì khác hơn là chủ động đi tìm cô. Bước chân vội vã đi trên dãy hành lang dài, phải qua một khúc ngoặt Tuyết tình mới thấy Vương Uẩn đang đứng một mình dưới mái cong. Nàng ấy thở dài một hơi, trong lòng nhẹ nhõm, nhanh chóng cất tiếng hỏi:
"Sao cô nương lại ở đây một mình?"
Vương Uẩn hồi hồn lại từ dòng suy nghĩ vẩn vơ, đã thấy nha hoàn của mình xách đèn lồng đứng trước mặt rồi.
Cô suy nghĩ quá nhập tâm, lại quên mất Tuyết Tình.
Vương Uẩn xoa trán, khép mắt lại nói: "Chỉ là có chuyện không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chinh-gia-roi/3389000/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.