10.
Tôi che miệng Phù Minh Thư lại: “Chỉ là chuyện ngoài ý muốn thôi, đừng để trong lòng.”
Không đợi chàng nói gì thêm, tôi vội đứng dậy, kéo Bùi Khải đang cầm khăn khóc hu hu vọt vào phòng.
Tiếng đóng cửa “Rầm” vang lên, chặn nam phụ ở ngoài.
Tôi nhìn về phía nam chính, hắn ôm ngực mình theo phản xạ.
Cứ như hắn là một đóa hoa mềm mại, mà tôi là tên cướp sắc vậy.
Tôi nghiêm túc nhìn hăn: “Hôm qua ta nói thật lòng đấy, ta không có tình cảm gì với huynh ấy cả, người trong lòng ta là huynh.”
“Huynh đừng ghép ta với huynh ấy thành một đôi, ta không thích.”
“Sau này huynh ấy sẽ thích cô gái khác, huynh hiểu không?”
Nam chính gật đầu ngoan ngoãn.
Nhưng tôi nghe thấy hắn không ngừng ầm ĩ trong đầu:
“Xem ra Phù nhị làm chuyện quá đáng rồi, dù hôn rồi mà Nguyệt Nhi vẫn chưa chịu tha thứ cho huynh ấy. Đợi sau khi Nguyệt Nhi rời đi, mình phải đi hỏi huynh ấy, xem có phải huynh ấy làm chuyện gì mà Nguyệt Nhi không thể tha thứ được không! Nguyệt Nhi tốt như vậy, nếu như huynh ấy dám ăn hiếp Nguyệt Nhi thì mình không bỏ qua đâu! Nguyệt Nhi đáng thương của mình, nàng và Phù nhị ca xứng đôi quá trời… Hu hu hu….”
Tôi ôm trán đầy bất đắc dĩ.
Không sợ hắn đối xử với tôi lạnh lùng xa cách, mà hắn thân với tôi nhưng lại chưa từng xem tôi là một người khác phái có thể có tình cảm nam nữ.
Nhìn sách trên bàn của hắn, tôi lại có một kế hoạch khác.
Tôi đi tới trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chinh-du-cp-toi-va-nam-phu/4583887/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.