7.
Ra khỏi phòng, Bùi Khải đã thay một bộ đồ màu vàng, ngồi bên bàn đá đọc sách.
Nhìn đống sách kia, mí mắt tôi co giật.
Nhưng không thể thể hiện kĩ năng diễn của bản thân, dịu dàng nói: “A Khải ~”
Hắn giật mình.
Rất tốt, cực kì tốt.
Tôi hung hăng ghi thù một chút trong lòng, cắn răng cười nói: “A Khải, huynh đang làm gì đấy?”
Tôi đi về phía hắn, tay vừa đặt nhẹ lên vai hắn.
Thế là hắn vội rụt người lại, nhảy tới cửa cứ như tôi là con thú tàn bạo hay mắc bệnh lây nhiễm.
Nụ cười trên mặt tôi cứng đờ.
Khó lắm mới khôi phục lại tinh thần, vội đi về phía hắn.
Tôi cau mày, giả vờ bị tổn thương: “A Khải, huynh ghét ta à?”
Hắn nghe thế thì vội làm vẻ mặt khó xử, không trốn tránh nữa.
Tôi đột nhiên nghĩ ra một kế, đi tới hai bước, tôi giả vờ bị vướng váy rồi ngã nhào về phía hắn.
Nếu hắn đỡ được tôi, tôi sẽ thuận thế nhào vào hôn hắn, xem hắn nói cái gì!
Bị tôi hôn thì phải chịu trách nhiệm với tôi đó!
Hệ thống đưa tay tỏ vẻ đồng ý.
Nhưng không giống như tôi nghĩ, tôi vướng váy rồi trật chân, ngã về một hướng khác hoàn toàn.
Mà hướng kia là Phù Minh Thư bỏ nhà ra đi một đêm đang đi vào, trong lòng chàng đột nhiên xuất hiện tôi từ đâu rơi vào.
Không chỉ bị tôi đè lên mặt đất, còn bị tôi hôn lên cằm.
8.
Mặt chàng đỏ ửng: “Nguyệt… Nguyệt Nhi…”
Dòng máu đỏ tươi chảy từ mũi chàng ra.
Tôi lập tức cảm thấy mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chinh-du-cp-toi-va-nam-phu/4583886/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.