*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ngoài cửa, tiếng ồn ào ngày càng to, to đến mức Tử Tuyết Vi nghe rõ ràng từng chữ
- Nhị thiếu gia đừng làm khó nô tì, thật sự là lão gia đã hạ lệnh không cho ai vào làm phiền đại tiểu thư!
Nhưng đáp lời chính là tiếng tát tai thật vang, tiếp theo truyền vào lời của một hộ vệ
- To gan, ai ở đây cũng bao gồm Nhị thiếu gia sao?
Sau đó, Tử Tuyết Vi nghe thấy tiếng khóc nức nở của nha đầu Lan Ngọc, giọng Lan Ngân cũng yếu ớt hẳn
- Này... Cái này... Lão gia thật sự không cho ai vào hết, bất kể thân phận gì
Cứ tưởng sẽ truyền vào tiếng tát tai lần nữa nhưng không có, chỉ nghe âm thanh non nớt lại lạnh lẽo đến tận xương tủy
- Cút!
Tử Tuyết Vi cũng giật mình vì độ lạnh lẽo của nó, đây thật sự là giọng của một đứa nhóc kém nguyên chủ một tuổi chứ? Xem ra "đệ đệ" này của nàng không phải đơn giản đâu
Đang lâm vào trầm tư thì bên tai đã vang lên giọng nói lạnh lẽo vừa nãy
- Giang Tĩnh Sương, tôi muốn tỷ nên nói phụ thân thả Tĩnh Sa tỷ tỷ ra đi!
Tử Tuyết Vi ngước mắt lên nhìn, kinh ngạc không thôi khi thấy dung nhan đối diện. Tuy chỉ mới mười hai tuổi thôi nhưng thiếu niên đã toát ra khí chất trầm tĩnh của người lớn, dung mạo tuấn tú phủ đầy hàn sương, đặc biệt là đôi mắt đen sâu không thấy đáy kia, chỉ cần người vừa nhìn vào liền sẽ bị quái vật trong đó cắn nuốt đến không còn xương
Tử Tuyết Vi âm thầm chậc lưỡi, khó trách nguyên chủ lại sợ đệ đệ này như thế, không nói đến cái bản mặt sương giá kia thì cũng bị cái không khí âm độ xung quanh nó đóng băng
- Dựa vào cái gì? - Tử Tuyết Vi nhướng mày, nở một nụ cười nhẹ khiêu khích
Giang Tịnh hơi ngẩn ra, vì từ trước cho đến bây giờ nguyên chủ đều rất sợ hắn, dù cho nàng có được sủng đến kiêu ngạo như thế nào đi chăng nữa thì trước mặt hắn nàng sẽ không dám cãi một câu, nhưng hiện giờ nàng lại đứng đây, không những khiêu khích bằng khẩu khí thản nhiên, khuôn mặt còn có biểu tình đáng ăn đòn như thế
Giang Tịnh cũng chẳng thèm nói câu nào nữa, quay lưng rời đi kéo theo cái không khí lạnh lẽo rời khỏi
Tử Tuyết Vi cong mắt cười, nàng nghĩ đến một khả năng. Một điều rất lớn mật, điều mà không người bình thường nào sẽ nghĩ ra
Giang Tịnh chính là nam chính!
Nếu suy đoán của nàng đúng thì mọi việc lại trở nên khó khăn rồi đây
Dù sao độ hảo cảm của đệ đệ này đối với mình chắc đã là số âm. Nếu thật sự phải đi công lược tên nam chính mặt than này thì nàng tình nguyện nam chính là một người xa lạ nào đó. Dù sao nếu là người khác thì chỉ cần xuất phát từ con số không, cũng có thể tiên hạ thủ vi cường mà gặp mặt trước nữ chính. Nhưng đối với Giang Tịnh thì....
Thứ nhất, hắn quá lãnh tâm, chỉ để ý mình nữ chính
Thứ hai, hình tượng điêu ngoa kiêu ngạo, ỷ sủng sinh kiêu của nàng đã khắc sâu vào đầu hắn rồi thì rất khó đi theo con đường khác
Thứ ba, độ hảo cảm tụt xuống con số không dám nhìn thẳng thì xoát bằng niềm tin?
Thứ tư, hắn chính là đệ đệ danh chính ngôn thuận của nàng, giả sử nếu sau này bên nhau, người ngoài sẽ nói gì?
Tử Tuyết Vi đỡ trán thở dài, chỉ mong suy đoán lần này của nàng trật đi
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]