Để bảo toàn tính mạng, trong vòng mười ngày, Vân Thừa Nguyệt phải xuất ra một bản linh văn đủ tiêu chuẩn.
Nhưng bây giờ, cô đã hoàn toàn quên đi mối đe dọa này.
Cô đắm chìm trong thế giới tinh thần phong phú và lắng đọng của 《Nhạc Đào Mộ Chí》.
Lần đầu tiên kể từ lúc xuyên không, cô hoàn toàn quên đi hoàn cảnh của chính mình, quên đi sự căng thẳng của cuộc sống bị đe doạ.
Cô quên đi sự sống và cái chết, và thậm chí cả thế giới.
Trong mắt cô, chỉ có một vũ trụ trắng đen. Từng câu từng chữ, nét vẽ này đến nét chữ khác, như những thăng trầm bất tận của thời gian, muôn màu muôn vẻ là chính là Thiên Địa Huyền Hoàng, Vũ Trụ Hồng Hoang.
Khi cô làm theo sự hướng dẫn của cuốn sách, trái tim cô lên xuống thất thường, sức mạnh trong cơ thể cô cũng đang lưu chuyển không ngừng, tuôn trào và ào ạt.
Những màu đỏ, đen, vàng...... Tất cả linh lực mà cô đã hấp thụ đều được dồn vào nhau và hợp nhất từng chút một.
Cô đặt trong mình vào những cung bậc cảm xúc thăng trầm của người viết hoặc tức giận hoặc buồn bã, hoặc cay đắng hoặc nhớ nhung, và những linh lực khác nhau trong cơ thể cô cũng bị cuốn theo, tranh đấu và thỏa hiệp.....
Không biết đã qua bao lâu, cuối cùng, sức mạnh linh lực trong cơ thể cô đã hoàn toàn dung hợp và triệt để bình ổn.
Những màu sắc loang lổ dần biến thành màu trắng tinh khiết và hoàn mỹ.
Cũng vào giờ khắc này, Vân Thừa Nguyệt Phúc Chí Tâm Linh. Tất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chinh-da-chet-rat-nhieu-nam/328575/quyen-1-chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.