Sáng ngày hôm sau, Sở Nghiêu Nghiêu rời giường từ sớm, nàng ngủ cả đêm, nhạc đệm nhỏ tối qua không chỉ không có chút ảnh hưởng nào với nàng, thậm chí còn khiến nàng cảm thấy tinh thần đặc biệt thoải mái. Cũng không biết Tạ Lâm Nghiễn dùng bí pháp tu luyện gì, nhất định phải tìm cơ hội hỏi hắn.
Hôm nay, nàng định thừa dịp trạng thái tốt đến Tàng Thư Các học tập sớm chút, nói không chừng còn có thể có thêm chút tri thức. Nội dung liên quan tới khối rubik nàng đã vẽ xong tối qua, thời gian còn lại đều có thể dùng để học. Về chuyện của Tạ Lâm Nghiễn, hắn không chủ động nhắc tới, Sở Nghiêu Nghiêu cũng lười hỏi, dù sao với tính cách của hắn chắc chắn đã có tính toán.
Rửa mặt xong Sở Nghiêu Nghiêu liền ra ngoài. Vừa đi ra ngoài liền gặp Tạ Lâm Nghiễn. Hắn đứng ở trong sân, quay lưng lại với nàng, yên lặng giống như một pho tượng, nếu như không nhìn kỹ, cơ hồ cho rằng hắn hoà cùng quang cảnh xung quanh. Sở Nghiêu Nghiêu cũng là đến gần mới nhìn rõ, nàng sửng sốt.
"Tạ Lâm Nghiễn?" Bụng nàng đầy nghi hoặc, cẩn thận gọi tên hắn. Thanh niên quay đầu lại, tóc rũ trên vai theo động tác này rớt xuống, trông có vài phần lộn xộn. Ánh mắt hắn rất u ám, Sở Nghiêu Nghiêu có chút sởn tóc gáy.
"Ngươi đến khi nào?" Nàng hỏi, trong lòng nhịn không được nói thầm, chẳng lẽ Tạ Lâm Nghiễn còn đang giận nàng, vì ngày hôm qua mình đổ oan cho hắn?
"Chúng ta cần phải đi." Tạ Lâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chinh-cau-dan-ta/2435992/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.