Nửa đêm, Tang Nhược nhắm mắt vùi vào lồng ngực của người đàn ông, muốn ôm eo anh thì phát hiện bên cạnh không có ai.
Cô dụi mắt, sờ bên cạnh thì phát hiện chỗ nằm của Tần Tranh lạnh ngắt, không có độ ấm, chứng tỏ người đã rời đi từ lâu.
Cô hết buồn ngủ, bước chân trần xuống giường, định đi tìm anh.
Đúng lúc này phía sau truyền đến tiếng nước, Tang Nhược có chút tò mò, cô nhấc chân đi qua.
Phòng bọn họ đặt là phòng sang trọng, phía sau có hồ bơi. Tần Tranh đợi cô ngủ rồi mới rón rén chạy ra đây học bơi. Bên cạnh không ai giúp đỡ, anh giống con vịt cạn vậy, luống cuống tay chân sặc vài ngụm nước.
Tang Nhược đi qua thì thấy trên người anh tròng cái phao bơi hình con vịt vàng, đang suy sụp tinh thần quẫy nước.
“… Anh đang làm gì đấy?” Cô nghi ngờ hỏi.
Cô đột nhiên lên tiếng làm Tần Tranh sợ tới mức trượt chân, lại hớp ngụm nước nữa.
Anh cứng mặt, không tình nguyện thừa nhận, chỉ nói: “Trời nóng quá, anh bơi chút.”
Nếu cứ nói cho cô biết anh cũng đâu cần học trộm lúc nửa đêm thế này, nói ra thì mất mặt quá.
Nhưng trong phòng có bật điều hòa, không nóng như bên ngoài .
Tang Nhược phản bác anh, giọng điệu khẳng định: “Anh không biết bơi.”
Tai Tần Tranh đỏ bừng, cởi chiếc phao buồn cười kia ra, giả bộ bơi vài cái: “Ai bảo, anh biết bơi chứ sao không.”
Nói trúng tim đen rồi.
Tang Nhược rũ mắt, bỗng nhiên hiểu ý anh, là vì chơi cùng cô cho nên anh mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chinh-anh-bat-nham-nguoi-roi/446635/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.