Ngày hôm sau, bọn họ tự lái xe đi biển lướt sóng.
Tất cả đều là người mới, huấn luyện viên chỉ dạy cơ bản và sau đó thì mỗi người tự chơi.
Chỉ duy nhất Tần Tranh, chống người cạnh ván lướt sóng, đứng yên không nhúc nhích.
Tang Nhược đứng trong nước biển, nước không dâng quá eo, cô muốn chờ anh đi cùng: “Anh qua đây.”
Người đàn ông vẻ mặt vô cảm: “Em đi đi.”
Anh không thể nói, thực ra anh không biết bơi.
Khi còn nhỏ thì biết, ở sông mò tôm mò cá nhất định phải có kỹ năng này. Nhưng năm 12-13 tuổi, anh bị đuối nước một lần, về sau anh không xuống nước nữa.
Chỉ có hai lần trước là chơi cùng cô ở những chỗ nước cạn.
Biển ở đây sâu, sóng to, một người không biết bơi như anh mà xuống lướt sóng, đi tìm chết à.
Tang Nhược mím môi: “Anh đi với em đi.”
Tần Tranh sĩ diện, không tiện nói thẳng: “Em đi đi, anh ở trên bờ nhìn em.”
Cô gái nhìn chằm chằm vào anh một lúc, sau đó xoay người giận dỗi nằm lên ván, tay bơi bơi, chậm rãi trôi đi.
Anh khoanh tay nhìn cô, thấy cô run rẩy đứng lên, sau đó sóng biển ập tới. Tim anh gần như nhảy lên tận cổ họng, lại thấy cô rất nhanh nhẹn mà lướt theo bọt sóng.
Tính cô ham học hỏi, học cái gì cũng nhanh, lướt sóng cũng vậy.
Cô tựa như một con cá nhỏ, bơi lội tự do ở biển xanh sâu thẳm.
Đôi mắt anh nhìn chằm chằm cô không rời, cảm thấy đi ra ngoài chơi rất không vui, còn không bằng hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chinh-anh-bat-nham-nguoi-roi/446634/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.