Cả ba đều là người ít nói, im lặng ngồi ăn cơm trưa xong thì Vương Hải Lệ về phòng nghỉ ngơi.
Tần Tranh dẫn cô về phòng mình, anh phát hiện dù mẹ anh tỏ thái độ lạnh nhạt nhưng vẫn dọn dẹp phòng cho anh.
Anh bảo cô ngủ trưa, nhưng đôi mắt Tang Nhược nhìn chằm chằm điện thoại: “Không có mạng anh ơi.”
Tần Tranh nhéo mặt cô: “Trong núi đều như vậy, buổi chiều anh dẫn em đi bắt cá.”
Đôi mắt Tang Nhược sáng rực: “Ra sông bắt cá sao?”
Anh bật cười: “Nếu không thì sao.”
Anh ấn cô vào trong chăn, còn mình thì cầm chiếc quạt hương bồ quạt mát cho cô.
Cây quạt trong phòng anh lâu không dùng nên đã hỏng từ sớm rồi, chỉ có máy điều hòa trong phòng Vương Hải Lệ là hoạt động.
Chờ Tang Nhược thức dậy, Tần Tranh đã thay quần đùi và cầm lưới đánh cá, đang ngồi chờ cô trên ghế.
Đôi mắt cô cong cong, nhảy nhót chạy theo sau anh.
Lúc này là nửa buổi chiều, là thời điểm nóng nhất. Tần Tranh nói đây là thời điểm con cá sẽ bị nóng tới mức không muốn bơi, việc bắt chúng sẽ dễ dàng hơn.
Trên đầu Tang Nhược đội mũ rơm, cô cẩn thận đi vòng qua những cái ổ gà trên đường.
Tiếng nước chảy ngày càng gần, cuối cùng anh đẩy bụi cây sang một bên, một dòng suối nhỏ hiện ra trước mắt.
Tang Nhược ngạc nhiên chạy qua, cô cởi giày ngâm chân xuống nước, trong nháy mắt cảm giác lạnh lẽo của nước truyền lên não cô.
Tần Tranh xách cô lên rồi giáo huấn cô: “Em muốn bị cảm đấy à?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chinh-anh-bat-nham-nguoi-roi/446608/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.