Trong lòng Tang Nhược dễ chịu hơn, cô nắm tay anh, vụng về an ủi: “Anh đừng sợ, em sẽ không đối xử với anh như vậy đâu.”
Tần Tranh cười bất đắc dĩ, anh kéo cổ áo cô và bế lên, đe dọa cô: “Với cái sức lực này của em, một trong hai đứa không biết là ai giết ai đâu.”
Cô ôm cổ anh hừ nhẹ, nghe vẻ không hài lòng lắm.
Tần Tranh vuốt lưng cô: “Chuyện này đã là gì đâu, trước kia không biết anh đã bị đâm bao nhiêu dao rồi.”
Lời anh nói có phần khoác lác, nhưng vì an ủi cô, để cô đừng nghĩ nhiều.
Tang Nhược hỏi lại: “Vậy sao anh vẫn còn sống?”
Anh nhẹ nhàng tét mông cô: “Nếu anh chết rồi thì em có đàn ông được à?”
Đâm người chảy máu cũng không phải chuyện gì lớn ở chỗ anh, mà vốn dĩ hai cô gái này còn có thù riêng, con kia chửi người rất thâm độc. Lúc nãy Tần Tranh đến nhà kho còn tưởng Tang Nhược sẽ bị bắt nạt, không ngờ là ngược lại.
Anh gắp miếng thịt mỡ từ trong hộp cơm qua chén của mình, dặn dò cô: “Lần sau không được chơi dao nữa, quá nguy hiểm.”
Tang Nhược nhai cơm trong miệng, gật đầu đồng ý.
Cô sẽ không nói dối anh.
***
Sau khi tiễn Chu Mạn Lâm, Trần Đại và Hà Du cầm tiền tiêu sái rời đi, cuối cùng trong tiệm chỉ còn lại hai người.
Tết Đoan Ngọ sắp đến rồi.
Tần Tranh không quan tâm số khách ngày càng nhiều, anh lập tức đóng cửa tiệm và thu dọn hành lý, anh muốn dẫn cô về quê.
Tang Nhược nhìn anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chinh-anh-bat-nham-nguoi-roi/446607/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.