Chu Mạn Lâm mím môi, cảm thấy mình không nên nói chuyện này ra.
Nói cho nó biết trước chẳng phải tạo cơ hội cho nó trốn sao? Cô ta hối hận.
Tang Nhược ngồi xổm xuống, hỏi cô ta: “Sao cô biết?”
Chu Mạn Lâm đắc ý nói: “Mày cầu xin tao đi.”
Cô ta không phải loại người kín miệng, nhưng bây giờ cô ta muốn gây khó dễ cho Tang Nhược.
Tang Nhược đưa tay lấy miếng băng keo, sau đó dán lên mồm cô ta.
Không muốn nói thì đừng nói.
Chu Mạn Lâm ư ư ưm ưm, trừng mắt nhìn cô.
Cô nhàn nhạt nói: “Muốn nói hay không thì tùy.”
Tần Tranh “phụt” cười, dáng vẻ cô chọc người khác tức điên thật hài hước.
Tang Nhược nghe tiếng cười thì liếc anh một cái, trông cô không vui lắm, xoay người đi luôn.
Anh khóa kỹ cửa lại, theo sau cô: “Em sao vậy?”
Hai người dừng trước cửa WC, Tang Nhược cau mày: “Sao anh không nổi giận?”
Tần Tranh nhướng mày: “Cái gì?”
“Cô ta vừa bảo là có người muốn cưới em, tưởng anh thích em cơ mà? Sao lại không tức giận?”
Giọng cô bình tĩnh nhưng đôi mắt lại sáng lấp lánh nhìn anh, giống như rất để ý tới vấn đề này.
Tần Tranh khựng vài giây. Anh khom người nhìn thẳng vào cô: “Em đang ở bên cạnh anh, anh chắc chắn sẽ bảo vệ được em, tại sao anh phải tức giận?”
“Thích thì không nên tức giận sao?” Vẻ mặt cô mê mang, rất không tin về “thích” của anh, chuyện này chưa từng xảy ra.
Tần Tranh đoán là chuyện Chu Mạn Lâm nói khiến cô nhớ lại chuyện trước kia, anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chinh-anh-bat-nham-nguoi-roi/446599/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.