Kỳ kinh nguyệt của Tang Nhược trôi qua, Tần Tranh lại nhận được tin hai người kia đã bắt được Chu Lực, hiện tại họ đang nhốt ông ta ở nhà xưởng ở vùng ngoại ô.
Bọn họ muốn kiếm tiền, anh không quản được. Nào ngờ bọn họ lại nhốt con gái Chu Lực trong nhà kho của tiệm net. Lúc vào lấy đồ, Tần Tranh suýt nữa bị dọa chết khiếp.
Miệng Chu Mạn Lâm bị dán băng dính, tóc tai lộn xộn, nước mắt nước mũi tèm lem.
Nhìn thấy người đàn ông cao lớn, trong mắt cô ta tràn đầy hoảng sợ.
Vẻ mặt Tần Tranh lạnh lùng, anh gọi điện thoại cho Trần Đại ——
“Anh Tranh, anh canh giữ cô ta đi, cô ta chạy còn nhanh hơn cả ba cô ta nữa. Bên chúng em chỉ canh chừng được một người thôi.”
Anh chưa kịp trả lời thì đối phương đã cúp máy.
Tần Tranh nhíu mày, sắc mặt khó chịu.
Tang Nhược từ sau lưng anh ló đầu ra, đúng lúc nhìn thấy cô ta thì giật mình: “Sao cô cũng bị trói tới đây vậy?”
Chu Mạn Lâm có cảm giác cô đang cười trên nỗi đau của người khác nên cô ta khóc càng hăng hơn.
Gặp được người bạn cũ ở viện điều dưỡng khiến cô không vui lắm.
Tần Tranh buồn cười, giựt miếng băng keo trên miệng cô ta ra: “Đây là con nhỏ đã giễu cợt em à?”
Tang Nhược gật đầu.
Chu Mạn Lâm run rẩy nói: “Bác sĩ Dương tìm mày khắp nơi đó, tại sao mày lại ở cùng người này vậy?”
Cô ta rất thông minh, còn biết lái chuyện khác.
Ngày Tang Nhược bị bắt cóc, cô ta trốn trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chinh-anh-bat-nham-nguoi-roi/446598/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.