Mặt tiền phía trước là quán net và tầng hai phía trên là của anh, cửa trước đầy khói bụi nên anh đưa cô lên bằng cửa sau.
Sau khi mở cửa, Tang Nhược nhìn quanh, một căn nhà khá rộng, tuy có hơi bừa bộn nhưng vẫn có thể chấp nhận được.
Tần Tranh lấy dép của mình cho cô, nhìn thấy cô đang đi được một nửa, anh mới nhớ ra mình chưa đưa cô đi mua đồ dùng hàng ngày.
Anh dẫn cô đi vào phòng tắm, chỉ vào bên trong: "Anh đi mua một số đồ dùng, đồ bên trong em cứ dùng hết.”
Tang Nhược gật đầu, xỏ dép vào trong.
Hai ngày nay cô không tắm, cô ở trong đó cả tiếng đồng hồ, đến khi tắm rửa xong cô mới biết mình chưa có quần áo để thay.
Cô nhìn lướt qua chiếc váy trắng đã bẩn và chiếc khăn sạch của một người đàn ông đoán là đã dùng qua, cô lấy khăn quấn quanh người không chút do dự.
Siêu thị ở ngay dưới lầu, Tần Tranh đã trở lại, thậm chí anh còn lau sàn qua một lần.
Cô đẩy cửa bước ra ngoài, tóc còn ướt, vài giọt nước trượt dài trên bắp chân thon thả.
Đi lên, bộ ngực phát triển tốt được quấn trong chiếc khăn trắng mà anh dùng để quấn thân dưới của mình.
Làn da trắng nõn và đôi môi đỏ mọng, giống như một yêu tinh vừa bước ra từ bồn tắm.
Tần Tranh buộc phải dời mắt đi, cổ họng khô rát: "Sao em không sấy khô tóc?”
Tang Nhược chớp mắt đáp: "Đây là việc của anh.”
Ở viện điều dưỡng một tháng sáu trăm nghìn tệ (*),việc gì cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chinh-anh-bat-nham-nguoi-roi/446579/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.