Hoắc Thiên Kình sửng sốt, nháy mắt đăm chiêu nhìn tôi. Tôi cũng không hoảng sợ nhìn lại, đôi tay ra sức vò góc váy.
- " Cháu tên gì?"
Hoắc Thiên Kình hỏi, tôi ngây thơ chớp chớp mắt:
- " Con tên Hân!"
Hoắc Thiên Kình: " Con họ gì? Cha mẹ con đâu?"
Tôi ra vẻ bối rối, khó xử vò vò tóc, mặt nhăn nhó:
- " Họ là gì chú? Ba mẹ? Con không có ba mẹ?"
Hoắc Thiên Kình nhìn tôi ngạc nhiên, nháy mắt vẻ mặt thương cảm, im lặng xoa đầu tôi. Tôi dùng lợi thế là trẻ con, nháy mắt nặn nước mắt ra, sợ hãi:
- " Chú ơi! Ba mẹ quan trọng không? Con không có ba mẹ rồi, làm sao đây? Con không muốn ngủ ở đây!". Nói rồi, tôi uất ức dậm chân, ra vẻ mếu máo: " Ở đây lạnh lắm, con không muốn đâu, huhuhu!"
Hoắc Thiên Kình ôm tôi vào lòng, nhẹ nhàng xoa đầu tôi, chậm rãi an ủi:
- " Không sao rồi, chú đưa con về nhà chú, sống chung với gia đình chú được không?"
Chỉ chờ có thế, tôi ra vẻ đáng yêu, ôm lấy cổ Hoắc Thiên Kình hôn một cái:
- " Cám ơn chú".
Hơ! Lừa được cha nam chính, tôi có chỗ ở rồi!!!
Hoắc Thiên Kình mở cổng ra, bế tôi đi vào một căn biệt thự khá rộng rãi, trang trí nhiều loài hoa rất đẹp, có xích đu, hòn nam bộ, đúng chuẩn nhà giàu. Cảm giác được người khác bế thật sự rất feel!!! Như được bay trên cao vậy, lơ lửng lại không tốt sức lực,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chinh-a-anh-phai-nghe-loi-em/2454967/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.