Cuộc sống ở Hoắc gia đúng là vừa vui vẻ vừa nhàm chán. Vui là có thể làm tất cả những điều mình muốn, còn chán là không có ai để chơi cùng. Dì giúp việc thì lo dọn dẹp nhà cửa, chuẩn bị bữa ăn, Hoắc Thiên Kình thì đóng cửa phòng sách lại, vùi đầu vào công việc, Hoắc Thiếu Khanh thì suốt ngày ôm đống sách vở nghiên cứu không biết chán, thành ra, ngày chủ nhật mà chỉ có một người nhàn rỗi là tôi chạy lung tung trong nhà như một con thần kinh.
Rốt cuộc tôi không thể chịu được nữa, cố gắng gõ cửa phòng sách, mong chờ được gặp ba Hoắc bận rộn.
- " Vào đi!!"
Thanh âm trầm thấp vang lên, tôi không khách khí mở cửa phòng ra, nhảy lên đùi ba Hoắc nhõng nhẽo:
- " Ba ơi! Con buồn quá, không ai chơi với con cả"
Hoắc Thiên Kình cưng chiều xoa đầu tôi, ôm tôi ngồi vững trên đùi ông, nhẹ nhàng nói:
- " Sao con không tìm anh Thiếu Khanh chơi?"
Tôi lắc đầu nguầy nguậy:
- " Anh ấy nói anh ấy phải học bài, không chơi với con. Dì giúp việc phải dọn dẹp nhà cửa, cũng không chơi với con, kể cả ba cũng bận rộn làm việc, không ai quan tâm tới con"
Tôi lên giọng tố cáo, cảm thấy mình càng ngày càng có tố chất làm diễn viên. Hoắc Thiên Kình có vẻ đắng đo, sau cùng mới hỏi tôi:
- " Con có muốn đi học không?"
- " Đi học là gì vậy ba? Học có vui không?"
- " Đương nhiên là vui,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chinh-a-anh-phai-nghe-loi-em/2454965/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.