Đến trường cũng đã là nửa tiếng sau, tôi rầu rĩ nhét hộp cơm vào trong hộc bàn, cầm một quyển sách lên che mặt, nằm gục xuống bàn đầy chán nản.
Phương Nghi ngồi kế bên liếc tôi một cái, vẻ mặt như muốn nói: lại động kinh gì đấy?
Tôi chán nản quay đầu đi, những lời giảng của giáo sư chẳng thấm một chữ nào vào đầu, chẳng những thế còn gây cho tôi một loại cảm giác mê hoặc của giấc ngủ.
Phương Nghi đẩy vai tôi vài cái, nheo mắt nhìn bộ dạng chán đời của tôi, ra vẻ hỏi thăm:
- " Sao thế?"
- "......."
- " Ngủ không được à?"
- "........"
- " Nhìn mặt phơi phới xuân tình lắm mà!"
Tôi quăng ánh mắt hình viên đạn nhìn cô:
- " Ai là người phơi phới xuân tình?! Cắm trại về có khi nào cậu không cười? Sao hiểu được nổi khổ của mình đây!"
Phương Nghi nháy mắt mỉm cười, muốn có bao nhiêu hạnh phúc thì có bấy nhiêu, ra vẻ thở dài:
- " Haiz. Mình chỉ muốn làm bạn tốt quan tâm bạn bè một chút thôi!"
Tôi cười nhạt, nhìn chằm chằm mặt cô như muốn đụt thủng một cái lỗ trên đó:
- " Quan tâm? Quan tâm đến mức mà cả 2 ngày đi cắm trại chỉ thấy mặt cậu trong lúc ăn cơm? Quan tâm đã vậy, nếu không quan tâm chắc đến cái mặt của người bạn thân này cậu cũng không muốn nhìn?"
Nhìn vẻ mặt của cô, tôi hừ một tiếng, tỏ vẻ không sao cả:
- " Sao rồi? Đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chinh-a-anh-phai-nghe-loi-em/2454946/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.