Vừa về đến nhà, việc đầu tiên tôi làm không phải là nhốt mình vào trong phòng ngồi tự kỉ một mình mà là đi tìm ba Hoắc. Một điều hiển nhiên, lúc này chắc chắn ba Hoắc không có mặt ở nhà, tôi chỉ có thể đến công ty tìm ông.
Tôi nhanh chóng dọn dẹp đồ đạc của mình, những thứ cần thiết đều ném hết vào bali, cả quá trình này tôi đều im lặng không nói gì, kể cả việc dì Nguyệt hỏi tôi tôi cũng chẳng buồn trả lời, thu dọn xong chỉ bỏ lại một câu rồi ra ngoài.
Câu đó tất nhiên là: " Con muốn đi du học"
Dưới cái nhìn đầy nghi hoặc của dì Nguyệt, tôi bắt taxi một đường đi đến tập đoàn Hoắc thị.
Trong lúc chờ đợi, tôi lấy điện thoại nhờ người bạn thân đặt hộ vé máy bay trong ngày. Bạn nhắn với tôi khoảng một tiếng sau máy bay bắt đầu cất cánh, có thể bắt đầu chuẩn bị. Tôi hài lòng cất điện thoại đi, bước xuống xe.
Tôi dặn tài xế chờ bên ngoài, sau đó bước thẳng đến quầy lễ tân của tập đoàn. Cô tiếp tân nở nụ cười chuyên nghiệp, nhẹ nhàng:
- " Xin hỏi cô muốn tìm ai?"
- " Tôi muốn gặp chủ tịch Hoắc Thiên Kình!"
Cô tiếp tân hơi sửng sốt:
- " Cô có hẹn trước không ạ?"
Tôi lắc đầu:
- " Không có. Nhưng tôi đang có chuyện rất quan trọng muốn nói với ông ấy! Cô cứ nói tôi tên Hiểu Hân!"
Tiếp tân có vẻ khó xử, sau đó nghe lời tôi thuật lại câu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chinh-a-anh-phai-nghe-loi-em/2454944/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.