Khi bỏ đi thì hùng hổ cho lắm, đến về lại lén lút như tội phạm thế này! Tôi buồn phiền nhìn sang Christine đang dựa vào vai tôi ngủ ngon lành, nhất thời trầm mặc trong giây lát.
Christine! Cậu đúng là người sống rất lạc quan! Kể cả việc đi theo mình đến một đất nước xa lại cũng không sợ, chẳng lẽ cậu không lo mình sẽ bán cậu sao?
Sau mười mấy tiếng ngồi máy bay, cuối cùng tôi cũng đến nơi, đứng chờ nhân viên trao trả hành lí, sau đó bước thẳng đi. Tôi một tay kéo vali, một tay nắm tay Christine đang hưng phấn trở về, sợ cô ấy sẽ bị lạc mất.
Có rất nhiều người tụ tập để chờ người thân của họ trở về, những tấm bảng chứa đựng những cái tên xa lạ, rốt cuộc tôi cũng tìm được tấm bảng có dòng chữ: Welcome to Jessie and Christine!
Trước mắt là Phương Nghi và Thẩm Bách Niên, tôi biết hai người họ sẽ đến đón tôi, theo thói quen, tôi nhìn Thẩm Bách Niên:
- " Can you carry this for me?"
- " No problem!"
Thẩm Bách Niên rất ga lăng kéo valy giúp tôi và Christine, lúc này tôi nhìn Phương Nghi xúc động đến mức hai mắt đã sưng đỏ, ôm cô ấy an ủi:
- " Big girls must not cry!"
Phương Nghi đánh vào bả vai tôi một cái, đưa tay quẹt nước mắt:
- " Cậu đi du học về định lấy trình độ tiếng Anh ra bắt nạt mình hả?"
Tôi sửng sốt một lúc, phát hiện nãy giờ mình chỉ nói tiếng Anh, nhất thời hơi ngượng ngùng:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chinh-a-anh-phai-nghe-loi-em/2454936/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.