Thông báo trước với những bạn không thích đọc thể loại này có thể bỏ qua! Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ (^0^)!
- -------------------------------------------------
Hơn nửa tiếng sau mới về đến nhà, khung cảnh không thay đổi gì nhiều, chỉ có điều cảnh còn người mất, Hoắc Thiếu Khanh nói rằng ba Hoắc đã đi du lịch, hơn một tháng nữa mới về, dì Nguyệt cũng về quê thăm con trai, thế là căn nhà chỉ còn mình tôi và anh. Hoắc Thiếu Khanh chỉ đưa tôi về nhà lấy một ít đồ cần thiết, sau đó sẽ đưa tôi đến căn nhà mới của anh, anh nói, sau khi tôi đi, anh cũng dọn ra khỏi nhà ở một mình.
Hoắc Thiếu Khanh bận rộn lấy tài liệu trong phòng sách, tôi thì tò mò lên phòng của anh, muốn xem thử có gì thay đổi hay không!
Khi bước vào phòng, đập vào mắt tôi là tấm hình cùng chụp chung hôm cắm trại bốn năm trước, anh phóng ảnh lên 3m, bức ảnh đo đùng được treo giữa căn phòng khiến tôi không biết làm sao, cảm giác như có gì đó trào dâng ở trong lòng. Bất chợt, có một vòng tay siết chặt eo tôi, tôi rơi vào lồng ngực ấm áp của Hoắc Thiếu Khanh, anh ôm tôi từ phía sau, cằm đặt trên vai tôi, giọng nói nỉ non:
- " Những năm em đi, anh đã rất nhớ em. Anh thật sự không nên đánh em, vì sự sai lầm nhất thời ngày đó khiến anh luôn ân hận cho đến tận bây giờ. Anh luôn ở đây chờ em về, luôn mong ngóng tin tức của em, cầu mong một ngày em có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chinh-a-anh-phai-nghe-loi-em/2454929/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.