Sáng hôm sau, Hoắc Thiếu Khanh tỉnh dậy liền phát hiện ra bản thân đã đè tôi cả đêm, lúc nhìn đến đôi mắt thâm đen và những dấu vết bầm tím trên cơ thể tôi, trong mắt cuối cùng cũng có chút xấu hổ:
- " Hiểu Hân...hôm qua là anh không đúng!"
Biết là anh không đúng sao? Biết bao nhiêu lần xin anh, anh có dừng lại đâu? Bây giờ hối hận được gì? Tôi cũng sắp bị anh hành chết rồi!
Vì thế tôi nằm yên trên giường như xác chết, không thèm quan tâm đến anh.
Hoắc Thiếu Khanh nóng nảy:
- " Anh xin lỗi! Thật ra...anh rất muốn em...anh đã chờ nhiều năm rồi...khó khăn lắm em mới từ nước ngoài trở về, cho nên anh...mới kích động như vậy!"
Ờ! Vậy là lỗi của tôi hả? Hừ! Anh thì hay rồi, ăn sạch sành sanh rồi còn đỗ lỗi cho hoàn cảnh, Hoắc Thiếu Khanh, anh được lắm!
Thấy tôi không quan tâm, Hoắc Thiếu Khanh liền đáng thương quỳ lên giường, oan ức lên án tôi:
- " Hiểu Hân, em không thể....yêu cầu quá cao với trai tân 26 năm được."
Sau đó không để ý đến khóe miệng co rút của tôi, anh ra vẻ thề thốt dụ dỗ:
- " Không thì, chúng ta thử lại lần nữa, anh cam đoan sẽ khiến em thõa mãn!"
Tôi ngồi bật dậy, dùng hết sức bình sinh tung một cước đá Hoắc Thiếu Khanh té xuống giường.
Hừ! Không biết xấu hổ! Hoắc Thiếu Khanh anh đi chết đi!!!!
Sau đó, dưới tình trạng đầu bù, tóc rối, Hoắc Thiếu Khanh xiêu vẹo không tình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chinh-a-anh-phai-nghe-loi-em/2454927/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.