Hôm sau tôi được Hoắc Thiếu Khanh đưa đi làm. Công việc của tôi là làm ở một công ty khá nổi tiếng trong nước, nghe nói là trực thuộc tập đoàn lớn nào đó, vì lẽ đó, tinh anh trong ngành nhiều vô số kể, người có bằng đại học nước ngoài như tôi trở nên "dân chúng hóa", chỉ có thể đi đánh máy, photo tài liệu và bưng trà nước.
Các nhân viên ở đây không được thân thiện như tôi nghĩ, khi có việc không hiểu cần phải tìm một người để hỏi, mặt ai cũng nghiêng một góc 30° hướng lên trời, giảng giải cho tôi với khí chất và phong thái bậc nhất của đàn anh, đàn chị ở trên.
May mắn thay người bạn thân A Lan của tôi cũng được tuyển, chúng tôi cùng nhau làm việc, cùng nhau học hỏi, quyết tâm phải vượt qua được kì thử việc để được làm nhân viên chính thức.
Cả một ngày trời bị làm người sai vặt, rót nước, bưng trà, cơ thể vốn suy nhược của tôi bắt đầu nhứt mỏi không thôi, lúc tan làm, Hoắc Thiếu Khanh lái xe đến rước tôi cũng không nhịn được hỏi:
- " Công việc vất vả đến thế à?"
Tôi xoa bóp bờ vai đau nhức, trả lời:
- " Cũng không đến nỗi"
Hoắc Thiếu Khanh thắc mắc:
- " Vậy tại sao trong em mệt thế?"
Tôi làm ra vẻ đáng thương mếu máo:
- " Bọn họ khi dễ em không học Harvard, không học Cambridge! Khi dễ em là nhân viên thử việc không có kinh nghiệm, không chịu giao cho em công việc gì ra hồn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chinh-a-anh-phai-nghe-loi-em/2454923/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.