Sáng hôm sau, tôi thức dậy khoảng 8h, uốn éo thắt lưng một lát, sau đó vệ sinh cá nhân rồi đi xuống lầu, nhà mới của Hoắc Thiếu Khanh có nét tương tự như nhà cũ của chúng tôi, chỉ có điều là nó nhỏ hơn, chỉ có ba phòng, một phòng cho khách và hai phòng ngủ.
Vừa đặt chân xuống đã thấy nhà bếp truyền ra mùi thức ăn thơm phức, tôi tò mò ghé xem thì thấy Hoắc Thiếu Khanh đang ăn sáng một mình, phía đối diện có một dĩa bánh mì ốp la nóng hổi liền không ngại ngùng ngồi xuống thưởng thức buổi sáng.
Hoắc Thiếu Khanh đang ăn bỗng ngước mặt lên nhìn tôi:
- " Sao bộ dạng em lại thế này?"
Tôi khó hiểu nhướng mày. Bình thường tôi cũng vẫn mặc thế này ở nhà mà, tại sao anh lại có thái độ kì thị thế kia?
- " Em mặc thế này làm sao à?"
- " Đương nhiên là có sao rồi! Em định mặc chiếc váy ngủ để đi họp trường?"
Tôi thản nhiên ăn sáng một cách ngon lành:
- " Họp trường? Làm gì có buổi họp trường nào!"
- " Họp trường đại học lúc trước em học đấy!"
- " Trường đại học lúc trước.....A"
Tôi đánh rơi khúc bánh mì xuống mặt bàn, nhanh chóng luống cuống đứng lên:
- " Ôi trời! Hôm nay họp trường mà em quên mất! Mấy giờ rồi!"
Hoắc Thiếu Khanh dọn dẹp chén bát, nhìn đồng hồ rồi nói:
- " 8h30, 9h là lúc bắt đầu, em còn khoảng 30 phút nữa để chuẩn bị!"
Tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chinh-a-anh-phai-nghe-loi-em/2454921/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.