Hoắc Thiếu Khanh? Là anh phải không?
Nhìn thấy khuôn mặt này, đôi mắt này, dáng người này, tôi lại càng khẳng định hơn, tại vì mọi thứ quá quen thuộc.
Trong lúc tôi thất thần, Hoắc Thiếu Khanh cố gắng ngồi dậy, đẩy nhẹ tôi về phía sau, trong lúc đó, có một thứ ánh sáng lấp lánh lóe qua mắt tôi.
Tim tôi liền đập chậm một nhịp, gấp gáp tóm chặt lấy tay anh.
Đúng như tôi nghĩ, trên tay anh có đeo một chiếc nhẫn giống hệt chiếc nhẫn đang đeo trên tay tôi.
Vậy, tất cả những thứ tưởng chừng như là mơ lại là sự thật. Đến thế giới tiểu thuyết là thật, yêu Hoắc Thiếu Khanh là thật, kể cả bản thân anh cũng là một con người thật sự.
Hôn mê năm 8 tuổi? Sau gần 20 năm mới tỉnh lại, chiếc nhẫn đính hôn đeo trên tay, khuôn mặt, con người, nếu xâu chuỗi những sự kiện này lại sẽ được một sự thật hoàn chỉnh. Mặc dù sự thật quá mức ảo diệu lại không có logic, nhưng đó vẫn là sự thật!
- " Cô xuống đi được không!"
Giọng điệu bực bội, khó chịu của Hoắc Thiếu Khanh vang lên kéo tôi về với hiện thực, tôi cười có lỗi:
- " Thật xin lỗi anh!"
- " Buông tay tôi ra!"
" Hả?" Tôi ngạc nhiên lên tiếng, sau mới biết hóa ra từ nãy đến giờ tôi luôn nắm tay người ta: " À, xin lỗi, xin lỗi!"
Hoắc Thiếu Khanh không nhìn tôi, đôi mắt như vô hồn, không có tiêu cự nhìn ở một góc nào đó, ngón tay vuốt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chinh-a-anh-phai-nghe-loi-em/2454897/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.