~~ like cho động lực nào mn~~~
Hoắc Thiếu Khanh làm động tác dang tay ra, mỉm cười nhìn tôi, đôi mắt đen láy ánh lên ý cười:
- " Anh đã về rồi!"
Tôi không thể tin dụi dụi mắt, sau khi thấy Hoắc Thiếu Khanh vẫn tươi cười đứng ở đó, liền nghi ngờ tiến lên một bước.
Một bước này không dài, ai ngờ do mới ngủ dậy, đầu còn hơi choáng, người tôi mất thăng bằng, thế là lảo đảo ngã đúng vào vòng tay của anh.
Hoắc Thiếu Khanh hài lòng ôm chặt tôi, xoa đầu tôi một cái:
- " Nhớ anh lắm đúng không?"
Tôi hơi ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt đen láy đầy tự tin của anh, khẽ gật đầu một cái.
Cái gật đầu này không ngoài dự đoán khiến tâm trạng Hoắc Thiếu Khanh trở nên tốt hơn, anh một tay ôm tôi vào nhà, một tay kéo vali đặt ở một góc phòng ngủ của tôi, tự nhiên như đây là nhà của mình.
Tôi mở to mắt nhìn những hành động liên tiếp của anh, ngạc nhiên hỏi:
- " Sao anh lại đến đây?"
Hoắc Thiếu Khanh nằm nghiêng người trên ghế sopha, gương mặt đầy vẻ mệt mỏi, nếu tôi nhìn không lầm, người này hình như lại làm ra vẻ đáng thương?
- " Anh mới từ Mĩ về!"
Tôi nhìn chằm chằm anh, gật đầu: " Em biết!"
- " Anh bị lệch múi giờ, hiện tại đang rất mệt!"
- " Ừm?"
- " Thế nên anh muốn nghỉ ngơi ở đây!"
Nghe giọng điệu hợp tình hợp lí của anh, tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chinh-a-anh-phai-nghe-loi-em/2454873/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.