Tôi lờ mờ thức dậy là khoảng 23h đêm, cả người vì không được nằm ngửa nên khó chịu, song vẫn không có gì không thỏa đáng. Lúc tỉnh lại lại không thấy Hoắc Thiếu Khanh đâu, tiền trong bóp cũng đã mất đi một ít làm tôi cứ tưởng Hoắc Thiếu Khanh thấy ngại nên đã mượn ít tiền của tôi đi thuê khách sạn ở rồi!!!
Ai ngờ chỉ vài phút sau đó, Hoắc Thiếu Khanh lại xách hai túi ni lông đầy ấp mở cửa bước vào.
Đối với những suy nghĩ trước đó, tôi liền tự an ủi bản thân bỏ qua. Dù sao thì trước mặt tôi, từ điển của anh đã mất từ 'ngại' luôn rồi.
Thấy tôi đã tỉnh, Hoắc Thiếu Khanh đi vào nhà, bước nhanh vào phòng bếp, đặt hai túi ni lông trên bàn, sai đó nhanh chóng trở lại phòng khách ôm lấy tôi quấn quýt một trận.
Tôi đen mặt đẩy đầu anh ra, càu nhàu:
- " Anh đừng có lộn xộn!"
Loạn hết rồi! Đến cả khi ở nhà của mình cũng bị chiếm tiện nghi, nếu sau này ở chung nhà anh, chắc tôi sẽ bị ăn sạch mất.
Nghĩ đến tương lai sẽ phải trải qua những ngày tháng sinh hoạt trên giường, ăn cũng nằm trên giường, chắc tôi không chịu nổi.
Lúc trước, anh vì suy nghĩ cho tôi mà nhịn mấy năm, tới khi tôi từ Anh trở về liền không nghĩ đến nữa, thương hương tiếc ngọc gì đó vứt hết ra sau đầu, vì một lần chủ động hôn anh thôi mà đã bị ăn sạch từ đầu đến chân. Sau này mỗi lần ghen lên là bắt đầu có cớ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chinh-a-anh-phai-nghe-loi-em/2454870/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.