" Ông ngoại! Ông lại đây, ông xem con này là con gì mà cổ dài thế?" Tôi ỷ vào ưu thế da dày thịt non làm nũng trước mặt ba Hoắc, ngây thơ hỏi.
" Là hưu cao cổ đó con!" Ông dẫn Hoắc Thiếu Khanh đi nhanh đến bên tôi, nhẹ nhàng hỏi: " Hiểu Hân có thích hưu cao cổ không?"
Tôi đảo tròng mắt, gật đầu cười tươi: " Dạ thích!"
Sau đó không một tiếng động dùng ánh mắt cảnh cáo bắn về phía Hoắc Thiếu Khanh đang nhịn cười đến mức cả người đang run lên kia.
Thật sự mà nói thì tôi cũng xem như là sống '2 kiếp người rồi', cộng lại gần 50, bắt tôi đóng giả con nít như thế này cũng làm khó tôi quá, nhưng tình thế bắt buộc không thể không giả vờ, nếu không lỡ dọa ba Hoắc lên cơn đau tim thì đến lúc đó khóc cũng không kịp.
Tôi vỗ vỗ hai má bánh bao mịn màng, nhủ thầm: " Vì cơ hội được trở về hiện tại, mày phải mặt dày hơn mới được! Fighting!!
Hoắc Thiếu Khanh sau khi nhận được tín hiệu của tôi cũng thu liễm không ít, ôm tay ba Hoắc bắt đầu làm nũng đòi ăn:
- " Ông ngoại! Muốn ăn kẹo! Ăn kẹo!"
" Được rồi! Ông dẫn cháu và chị cháu đi mua"
" Vâng ~~"
Lần này tới lượt tôi nhịn cười đến mức nội thương!
Thật hết cách, Hoắc Thiếu Khanh từng kể với tôi, lúc đầu anh xuyên về đây trước, cảm thấy mình giả vờ như trẻ con rất mất mặt, rất không có khí phách, vì vậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chinh-a-anh-phai-nghe-loi-em/2454860/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.