Hoắc Thiếu Khanh quỳ xuống, dập đầu một cái: " Con ở đây!"
Ba Hoắc buông tôi ra, vươn tay lên làm ra dáng muốn đánh Hoắc Thiếu Khanh. Tôi hơi hoảng sợ định ngăn lại nhưng ông cuối cùng cũng không ra tay.
Có lẽ tình thương của một người cha lớn hơn nỗi oán trách trong lòng ông.
Khi đã qua cơn xúc động, tôi liền kể từng chuyện của mình cho ông nghe, từ việc mình từ đâu xuyên không tới đây, với mục đích gì, hay trở về như thế nào đều kể không xót một chi tiết.
Ba Hoắc nghẹn ngào một lát liền bình tĩnh lại, hỏi thăm chúng tôi: " Các con sống....có tốt không?"
Tôi ôm cánh tay ba Hoắc, nhẹ giọng nói:
- " Rất tốt!"
Ba Hoắc vỗ vỗ tay tôi, cười nhẹ nhàng: " Vậy thì tốt rồi!"
Ba Hoắc quay sang nhìn Hoắc Thiếu Khanh, hay người đàn ông nhìn nhau một hồi lâu, không ai nói gì, tuy vậy họ vẫn có độ ăn ý nhất định, tựa như chỉ cần nhìn nhau là có thể hiểu ý đối phương, làm tôi bỗng chốc có cảm giác giống như mình là người dư thừa.
Cuối cùng, vẫn là ba Hoắc lên tiếng trước: " Chăm sóc tốt cho Hiểu Hân!"
Hoắc Thiếu Khanh gật đầu: " Ba cứ yên tâm, con sẽ không để em ấy chịu thiệt thòi"
Tôi trầm mặc đứng giữa hai người, nhướng mày: " Hai người có quyền gì mà quản tôi!". 𝑇hách 𝘁hánh 𝘁ì𝘮 được [ 𝑇𝙍𝙪 𝐌𝑇𝙍U𝓨𝖤N.𝐕N ]
Vừa nói xong câu đó, tôi liền nhận được hai ánh mắt sắc bén phi tới.
Tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chinh-a-anh-phai-nghe-loi-em/2454858/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.