~dài quá nên mình cắt ra nha!~~
Khi đến nơi tôi chẳng nhìn thấy gì ngoài một mảng màu tối đen.
Đúng, vì để tạo yếu tố bất ngờ, Hoắc Thiếu Khanh phất tay một cái, không biết lấy từ đâu ra một miếng vải lụa đen bịt mắt tôi lại, thành ra bây giờ tôi chẳng khác nào người bị mù đường đang được Hoắc Thiếu Khanh đỡ đi.
Rốt cuộc, không nhịn được nữa, tôi kéo tay hỏi anh: " Anh đưa em đi đâu thế?"
Không biết có phải là trực giác tôi nhạy bén hay không nhưng tôi lại cảm thấy Hoắc Thiếu Khanh như đang mỉm cười?
Anh ghé sát tai tôi thì thầm: " Đến nơi em sẽ biết thôi!"
Sau đó, anh vừa ôm vừa dìu tôi đi, hình như chúng tôi đi qua một hành lang rất dài và rộng, ở đó tôi nghe thấy tiếng cười nói, trò chuyện rất ồn ào, đi một lúc, rốt cuộc cũng yên tĩnh lại, tôi tính giơ tay tháo bịt mắt ra, nhưng lại bị anh nhanh tay ngăn lại.
- " Chưa xong đâu!"
Động tác tôi ngừng lại một chút, ngẩng đầu về hướng phát ra tiếng nói:
- " Rốt cuộc anh đang giấu em chuyện gì?"
Cái gì mà thần thần bí bí, anh không biết làm như thế là khơi gợi tính tò mò chết người của người khác à?
" Ngoan đi nào, một lát nữa anh sẽ nói cho em biết!". Anh hôn chụt một cái lên môi tôi, sau đó nói với người bên cạnh: " Cô ấy giao cho cô!"
- " Vâng, tôi nhất định sẽ làm thật tốt!"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chinh-a-anh-phai-nghe-loi-em/2454845/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.