Tòa nhà lớn hoa lệ nhưng lại tràn ngập không khí lạnh lẽo. Khương Du quấn chặt áo khoác, khuôn mặt chôn trong khăn nhung quàng cổ, ánh mắt vô tội trong trẻo lặng lẽ đánh giá xung quanh. Cô rõ ràng đang tham gia cuộc thi piano quốc tế Chopin.
"Đây là đâu?" Tầm mắt cô rơi xuống một chỗ, ánh đèn mờ mờ, một người đàn ông thân hình thon dài đứng nghiêng dựa vào tường, mơ hồ nhìn được sống mũi thẳng tắp cùng khuôn cằm góc cạnh rõ ràng của hắn.
"Anh là ai?" Khương Du cảnh giác nhìn hắn. Người kia hơi cứng người lại, nghe xong thì phát ra tiếng cười nhạo mang theo ác ý.
"Sao vậy, mới đi học mấy ngày đã giả ngu sao." Người đàn ông chậm rãi đến gần, giây tiếp theo, Khương Du còn chưa hiểu rõ tình huống thì đã bị một cánh tay mạnh mẽ bóp chặt cổ, cảm giác hít thở không thông lập tức đánh úp cô khiến cô liều mạng giãy giụa. Giống như cá mất nước, khó khăn hít thở.
"Cô cho rằng như vậy thì tôi bỏ qua cho cô?" Âm thanh bên tai trầm thấp như tiếng quỷ khẽ than. Dường như sợ tay mình bị bẩn, không chút thương tiếc mà ném cô gái đi, Khương Du bị quăng ngã, đầu óc choáng váng, chịu đựng cơn đau trên người, cô cố gắng hít thở không khí, suýt chút nữa bị sặc.
"Mẹ nó anh rốt cuộc là ai?" Giọng nói suy yếu vô lực. Đầu càng ngày càng choáng váng, tầm mắt cũng trở nên mơ hồ, thân hình người kia như chiếc đồng hồ quả lắc đung đưa không ngừng.
Ầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chat-hoai-du/2626659/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.