*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lục Áp nghiêm khắc nhìn Đoàn Giai Trạch, bảo rằng: “Em đừng có mà bắt chước theo Côn Bằng!”
Đoàn Giai Trạch: “……….”
Ầy, cứ có cảm giác sai trọng điểm rồi.
Lục Áp thấy Đoàn Giai Trạch nhảy lên, còn kéo anh ngồi xuống.
Đoàn Giai Trạch không chịu, bị Lục Áp dùng sức kéo xuống, nằm sấp trên người hắn.
Hồi nhỏ cuộc sống thời hồng hoang rất tàn khốc, tư tưởng mọi người không phức tạp như vậy, Lục Áp cũng thế, hắn chỉ vâng theo bản năng mà thôi, Đoàn Giai Trạch nằm sấp trên người hắn, hắn theo bản năng muốn ấn Đoàn Giai Trạch ngồi xuống.
Gương mặt Đoàn Giai Trạch lại càng đỏ hơn, anh bây giờ đã thành ngồi trên đùi Lục Áp rồi, “Thế để em ngồi sang bên cạnh đi.”
Lục Áp theo bản năng nói: “Ta cảm thấy như vậy cũng không tồi…..”
Đoàn Giai Trạch: “……”
Thực ra đây cũng là lần đầu tiên của Đoàn Giai Trạch, “Anh.. bộ dạng anh bây giờ lành quá đấy.”
Lục Áp vừa vô tội vừa ngang ngược: “Ta mặc kệ.”
Đoàn Giai Trạch: “……”
Lúc bấy giờ bên cạnh có một người bất chợt đứng lên, chính là Côn Bằng tay cầm một tấm lót cho mèo, y bị bỏ quên từ lâu bình tĩnh nói: “Ta đi vứt rác.”
Đoàn Giai Trạch suýt chút nữa bị dọa nghẽn cơ tim: “………”
Lục Áp: “……………….”
—
Cái thời hai mươi, ba mươi năm trước, nền khoa học
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-ay-tui-mo-vuon-bach-thu/2163676/chuong-152.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.