Đoàn Giai Trạch thấy mệt người, anh vừa bảo nơi này nhiều người lui tới dễ bị nhìn thấy xong, không nghe thấy họ nói chuyện còn đỡ, không biết Hoàng Kỳ đã ở đây bao lâu rồi.
Hữu Tô vừa biến thành hình dạng này, đổi lại là người khác chắc chắn không thể nghĩ cô chính là bé gái kia, cùng lắm thì cho rằng Hữu Tô nói chuyện xong không biết đã đi đâu rồi.
Nhưng Hoàng Kỳ thì khác, anh ta tới đây cũng bởi vì gặp ma, anh ta còn luôn đinh ninh Đoàn Giai Trạch là một cao nhân, trong thế giới quan của anh ta có tồn tại chuyện này, nên sẽ dễ dàng liên tưởng tới.
Quả nhiên, Hoàng Kỳ suy nghĩ nửa buổi, ánh mắt dần dần thay đổi, anh ta tỉnh táo lại. Ban nãy trong lời nói của Hữu Tô có kẽ hở. Nhưng anh ta vẫn đần ra một lúc, dù sao anh ta cũng không coi Hữu Tô như một cô gái, mà chỉ xem như em gái mà thôi, kiểu em gái nhỏ bé thi thoảng cho kẹo mút ấy.
Bây giờ Hữu Tô đứng trước mặt anh ta, có lẽ còn lớn tuổi hơn mười tám đời tổ tông nhà anh, trong lòng anh có phần không thông được, lúc bấy giờ ngơ ngác nhìn Đoàn Giai Trạch và Hữu Tô.
Đoàn Giai Trạch nhìn Hữu Tô, “Làm sao bây giờ?”
Hữu Tô không để ý lắm, “Dễ thôi ấy mà, trước đây cũng từng xảy ra chuyện này..”
Đoàn Giai Trạch mừng rỡ, anh hy vọng không biết liệu Hữu Tô có thể điều chế thuốc mất trí nhớ hay không.
Hữu Tô ngửa đầu lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-ay-tui-mo-vuon-bach-thu/2163675/chuong-151.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.