Gương mặt trắng nõn nà, ngũ quan xinh xắn đáng yêu, lúc này đây rưng rưng muốn khóc, bên gò má cũng có vết màu đen đen.
Dương Sách và Chu Khai Tích đều kinh ngạc ngây ra đó, bọn họ không trông thấy rõ ràng như Đoàn Giai Trạch, “Mặt sao thế kia? Bị bầm à?”
Ở đây là vườn thú, ai dám đánh Hữu Tô chứ, hơn nữa Hữu Tô còn che đi, chẳng lẽ là anh Lục nổi giận, đánh em gái sao?
Hung dữ quá, cô bé đáng yêu như vậy mà cũng nỡ ra tay!
Đấy là Đoàn Giai Trạch còn chưa lau hết gương mặt Hữu Tô đấy, nếu không họ sẽ thấy cả gương mặt “bầm tím”.
Đoàn Giai Trạch nói: “Qua đây, Hữu Tô, em vào với anh.”
Anh dắt tay Hữu Tô đi vào trong tòa nhà, Dương Sách và Chu Khai Tích liếc mắt nhìn nhau, muốn hóng hớt nhưng mà không dám, cuối cùng đành phải kiềm chế bản tính hóng hớt lại.
Đoàn Giai Trạch dẫn Hữu Tô vào phòng nghỉ ngơi, sau khi vào trong, Hữu Tô liền biến thành nguyên hình, trên người vẫn trắng như tuyết, nhưng gương mặt thì đen xì, lông cháy rụi.
“Cái này… trông cứ như mèo Xiêm!” Đoàn Giai Trạch không nhịn được thốt lên một câu.
Hữu Tô chớp chớp mắt, oan ức cúi đầu, đôi mắt long lanh như sắp rơi nước mắt.
Đoàn Giai Trạch ho khan một tiếng, vội vã dùng thuật trị liệu. Anh dùng hết lượt chữa trị ngày hôm nay, vết cháy xém trên gương mặt Hữu Tô mới gần hết, nhưng vẫn còn một chút vết tích.
Hữu Tô lấy chân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-ay-tui-mo-vuon-bach-thu/2163629/chuong-128.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.