Chương trước
Chương sau
Bốn chú cún con mới được đưa tới được các nhân viên nữ trong vườn bách thú vô cùng quan tâm, chú chó này trên danh nghĩa thuộc về Từ Thành Công, đúng là Từ Thành Công cũng tranh thủ chút thời gian quan tâm, trộn thức ăn cho mấy chú cún ăn.

Trên cổ bốn chú cún được buộc những dải dây màu khác nhau, để phân biệt thân phận của chúng.

Hứa Văn và Tiểu Tô vừa có thời gian rảnh, liền đi tới, xin được cho cún ăn. Mấy cô còn thích để thức ăn vào lòng bàn tay rồi cho cún con ăn nữa, để mỗi khi chúng cúi đầu, còn có thể xoa xoa một chút, khiến Từ Thành Công nhìn mà bó chiếu, cứ như vậy sẽ chiều hư tụi cún mất.

Tiểu Tô hỏi: “Phải rồi, anh Từ, đã đặt tên cho tụi cún chưa?”

Từ Thành Công gãi đầu, anh đâu có nghĩ tới chuyện đặt tên, anh chỉ được Đoàn Giai Trạch nhờ thôi mà. Đoàn Giai Trạch gửi gắm cho anh, cũng bởi trước đây anh từng nuôi chó, nhưng khi đó anh chỉ gọi bừa mấy tên như “Mực”, “Cậu Vàng” mà thôi.

Nếu để anh đặt tên cho bốn chú cún này, chắc anh cũng chỉ đặt Đại Bạch Nhị Bạch Tam Bạch Tứ Bạch mà thôi.

Từ Thành Công lắc đầu, “Vẫn chưa, không biết vườn trưởng có ý tưởng gì hay không.”

Tiểu Tô muốn xin được đặt tên cho mấy chú cún, mãi đến khi cô thấy Đoàn Giai Trạch đi qua lũ cún con, trong đó có một chú cún buộc sợi dây hồng chập chững đi về phía Đoàn Giai Trạch, ôm lấy chân anh.

Cún con ngước đầu lên nhìn Đoàn Giai Trạch, đôi mắt lúng liếng, Đoàn Giai Trạch trông thấy nở nụ cười, ngồi xổm xuống gãi gãi cằm cún con, cún con thích chí lim dim mắt, rên hừ hừ.

“Tiểu Hồng, nào, tự đi về đi.”

Đoàn Giai Trạch thấy cún con đặt mông ngồi lên chân anh, không nỡ đánh nó, chỉ đẩy một cái.

Tiểu Tô ngồi bên cạnh nghe thấy, vẻ mặt như nứt ra, “Vườn trưởng, anh đặt tên cho nó là Tiểu Hồng à?”

Đoàn Giai Trạch mờ mịt nhìn cô, “Coi như vậy đi.”

Tiểu Tô: “Thế ba con kia thì sao?”

Đoàn Giai Trạch: “Tiểu Thanh, Tiểu Hải, còn cả Tiểu Thọ nữa…”

Tiểu Tô: “Còn có cả Tiểu Thụ nữa cơ à?” (thụ và thọ đồng âm shou)

Đoàn Giai Trạch: “???”

Tiểu Tô: “Anh đặt tên bừa bãi thế, Tiểu Hồng á? Em thấy hình như nó là con đực mà.”

Đoàn Giai Trạch bế “Tiểu Hồng” lên, đặt vào trong giỏ, “Gì chứ, đấy chỉ là biệt danh của tụi nó thôi, tên thiệt của tụi nó là Ma Lễ Hồng, Ma Lễ Thanh, Ma Lễ Hải và Ma Lễ Thọ. Với cả không phải anh đặt đâu, là anh Lục của em đòi sống đòi chết đặt cái tên này đấy.”

Anh dừng lại một chút, thổ tào: “Em bảo anh có thể mặt dày gọi tên này trước mặt mọi người không?”

Tiểu Tô: “…………”

Tiểu Tô cũng vã mồ hôi, “Đó chẳng phải tứ đại thiên vương hay sao, anh Lục đúng là… ý tưởng dạt dào.”

“Phải rồi, anh có việc phải ra ngoài.” Đoàn Giai Trạch lên tiếng chào Tiểu Tô, cầm túi đồ tùy thân của mình rồi ra khỏi cổng.

Tiểu Tô nhìn bóng lưng Đoàn Giai Trạch cảm khái, vườn trưởng đúng là một chàng trai bí ẩn, cô làm tài vụ nên biết rõ nhất.

Vườn trưởng có tiền như vậy, anh bỏ tiền túi ra để sắm thiết bị, xây dựng cho vườn bách thú, nhưng lại không nỡ sửa sang lại nơi ở của mình, ngay cả xe cũng không nỡ mua, còn ngồi xe bus vào thành phố.

— Đến anh đồng nghiệp Vương Nhất Bạch còn có xe điện để đi lại nữa kìa!

Chỗ làm việc của họ khá hẻo lánh, đấy xem, nếu vườn trưởng không vào thành phố mà qua thôn bên cạnh, thì chẳng có xe công cộng mà ngồi nữa, còn phải xin ngồi nhờ xe ba gác của dân thôn…

….

Dạo gần đây Đoàn Giai Trạch đang nghiên cứu chuyện thuê đất, Tôn Ái Bình đã tìm người giúp anh, anh đã nghiên cứu đầy đủ trình tự, cũng đã tới ủy ban thôn Đồng Tâm tìm hiểu chuyện nhận thầu, hôm nay anh đi là để ký hợp đồng.

Bây giờ đang khuyến khích chuyển nhượng đất đai, Đoàn Giai Trạch rất coi trọng mảnh đất hoang bên cạnh vườn bách thú, bởi vậy nên mọi mặt cũng không có gì quá khó khăn, hai bên bàn bạc giá cả, cùng thời hạn nhận thầu.

Cuối cùng họ quyết định ký hợp đồng mười năm, mỗi năm 450 một mẫu đất, một năm thanh toán một lần, cứ ba năm lại điều chỉnh giá cả.

Mới đầu bên kia muốn thanh toán ba năm một lần, Đoàn Giai Trạch không chịu, anh còn không chắc mình có sống nổi ba năm nữa hay không…

Với cái giá này, một năm cũng tốn hơn một vạn tiền thuê. Chỉ đặt trước mấy tháng thôi cũng khiến người ta đắn đo rồi, mà lúc bấy giờ ngân sách còn chưa tới hai mươi vạn.

Trải qua một thời gian, lưu lượng khách ở vườn bách thú cũng không tệ lắm, lại thêm ăn hôi độ hot từ Lâm Thủy Quán và các địa phương khác, nên ngân sách cũng dư dả được một chút.

Sau khi nhận khoán chỗ này, liền có thể tới các ban ngành cục xây dựng làm thủ tục, sau đó anh mới có thể xây dựng trên đất của mình.

Chuyện xây dựng do công trình hy vọng kia đảm nhiệm, nhưng làm thế nào để lấp đầy các buồng kia thì hệ thống không giúp được mấy. Cũng may Đoàn Giai Trạch cũng đã dần quen với cái nghề này, dần đi vào đường lối, lại còn có thể mượn đường tắt của cục lâm nghiệp.

Chỉ cần kiếm được tiền, lại thêm có cục lâm nghiệp và vườn bách thú thành phố “giúp đỡ”, động vật sẽ dần nhiều lên, mọi chuyện vẫn rất khả quan.

Đoàn Giai Trạch ra khỏi vườn bách thú, liền chạy qua công viên Hải Giác, ở đây có chú vẫn hay đưa thức ăn tới cho vườn bách thú đang chờ, chú đang giao thức ăn cho bên công viên Hải Giác. Chú bảo vệ công viên thấy Đoàn Giai Trạch thì chào anh, hàng xóm với nhau cả, cũng coi như quen sơ.

Thực ra thái độ của bên công viên Hải Giác với họ cũng không tệ lắm, tuy rằng ban đầu Linh Hữu có ý định hút máu công viên Hải Giác, nhưng bọn họ đã vô cùng thành công, thậm chí còn có thể “phụng dưỡng” lại, bởi vậy nên tâm thái phía công viên Hải Giác cũng thoải mái hơn.

Đợi chú giao hàng đi ra, Đoàn Giai Trạch liền leo lên buồng xe ba gác ngồi, bởi đã giao thức ăn xong, nên buồng liền trống trải, còn đặt một băng ghế nhỏ, vừa đủ cho Đoàn Giai Trạch ngồi.

Xe ba gác chạy bon bon trên đường thôn nhỏ hẹp, thực ra khoảng cách cũng không mấy xa, nhưng bị ruộng đất, hồ nước ngăn cản, nên họ phải đi đường vòng.

Đi được một đoạn đường, chú lái xe cất cao giọng gọi: “Tôn chốc này!!”

Một gã trai ngồi bên bờ ruộng ngẩng đầu lên nhìn, đúng lúc này Đoàn Giai Trạch cũng quay đầu nhìn sang, gã ta vừa trông thấy anh liền sợ hãi ngã bổ chửng, rơi tõm xuống ruộng, cả người lấm lem.

Đoàn Giai Trạch nhìn thoáng qua, không trông thấy rõ mặt người kia, đến khi gã ta bò lên, Đoàn Giai Trạch ngồi trên xe ba gác quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một pho tượng đất.

Chú lái xe vẫn còn cười hềnh hệch, “Sao thế, không nhận ra cậu ta à? Tôn chốc, Tôn Khánh Long, trước đây từng làm việc ở vườn bách thú đó.”

Lúc này Đoàn Giai Trạch mới nhớ ra, là thôn dân anh thuê lần trước, “Là ảnh đó ạ..”

Chú nói, “Mọi người đều biết trước đó nó với mấy đứa lưu manh trong thôn tới vườn thú làm loạn! Cháu xem, nó vừa thấy cháu đã hết hồn, chắc cháu không biết đâu, có một thời gian dài chúng nó lên cơn trong thôn, tự kể tụi nó tới vườn thú làm loạn, sau đó bị cháu thả sư tử ra cắn.”

Đoàn Giai Trạch: “………”

Chú: “Đấy chột dạ đấy! Bởi mới nói, không nên làm chuyện xấu mà!

Đoàn Giai Trạch cười ruồi phụ họa: “Vâng vâng vâng, bọn họ chột dạ đến mức hoang tưởng luôn kìa.”

Chú lái xe đưa Đoàn Giai Trạch tới ủy ban thôn, nói với anh: “Chú về nhà uống miếng nước, lát cháu đi thì gọi chú đón nhé.”

“Cảm ơn chú ạ.” Đoàn Giai Trạch vẫy tay, đi vào ủy ban thôn. Kia là miếng đất đoàn thể, bởi vậy nên ủy ban thôn làm đại diện ký hợp đồng với anh.

Bên ngoài có một vài thôn dân tới hóng, thảo luận về thân phận của Đoàn Giai Trạch.

Đoàn Giai Trạch ký hợp đồng xong, liền thanh toán tiền một năm, sau đó anh hàn huyên với trưởng thôn một hồi, liền quay về.

Hôm nay anh không chỉ bận mỗi chuyện ký hợp đồng thôi đâu, hôm qua anh thấy điện thoại thông báo nhiệm vụ phụ đã hoàn thành, anh vừa thấy vậy, liền vội liên hệ với vườn thú thành phố đón Thúy Thúy về. Anh muốn mau chóng về sớm để kịp tiếp đón, hỏi han tình huống gần đây của Thúy Thúy, anh rất muốn xem chú chim công này tiến hóa thành vua bách điểu sẽ thế nào.

Đoàn Giai Trạch vừa ra khỏi cửa, đã bị một bác gái giữ lại, “Cháu à, cháu là vườn trưởng vườn bách thú phỏng?”

Đoàn Giai Trạch: “…Vâng ạ, sao vậy cô?”

Bác gái kéo tay áo anh, “Cháu có thể giúp cô một chút không, cháu qua xem con bò nhà cô, nó bị bệnh. Cháu có xem được không? Hay là mang tới vườn bách thú cháu xem giúp cô nhé?”

Đoàn Giai Trạch: “……….”

Đoàn Giai Trạch đến là cạn lời: “Cô à, chỗ chúng cháu là vườn bách thú, không phải viện thú y đâu, cô nên đi tìm người có chuyên môn thì hơn.”

Sao lại giống cô Lưu vợ Tôn Ái Bình thế không biết, lại còn muốn mang tới vườn thú chữa bệnh nữa, dù là người trong thành phố hay trong thôn, có phải họ hiểu lầm gì về vườn thú rồi hay không?

Bác gái mơ hồ nói: “Không phải giống nhau hay sao, chỗ mấy cháu cũng nuôi động vật mà. Chẳng lẽ động vật chỗ bọn cháu không bị bệnh à? Chỗ cháu phải có bác sĩ thú y chứ.”

Anh biết giải thích thế nào đây?

Hơn nữa Linh Hữu bây giờ thực sự không có bác sĩ thú ý mà, trước kia vườn bách thú Hải Giác hợp tác cùng bệnh viện thú y, có bệnh thì mời người tới, giờ chỗ bọn họ, động vật đều rất khỏe mạnh, lại được chăm sóc theo chỉ dẫn của hệ thống, tạm thời chưa xuất hiện tình huống cần mời thú y.

Duy chỉ có hai con công là Kim Vĩ và Thúy Thúy là cơ thể có sự thay đổi, nhưng cũng đưa tới vườn bách thú thành phố giải quyết, hai đứa thay phiên nhau đi.

Đoàn Giai Trạch chỉ có thể nói: “Chỗ chúng cháu không có bác sĩ thú y, nhân viên chăn nuôi tự chăm sóc cho động vật mình quản lý, nhưng chúng cháu không nuôi bò, nên không ai biết chữa cho bò đâu.”

Lúc bấy giờ bác gái mới tiếc nuối buông tay, “Được rồi, quên đi.”



Đoàn Giai Trạch quay về vườn thú, người ở vườn bách thú thành phố đã đi, Liêu Bân vừa mới tiễn về.

“Thúy Thúy về rồi à? Sao rồi?” Đoàn Giai Trạch hỏi một câu.

Liễu Bân nói: “Vườn trưởng à, anh đừng hỏi nữa, người ta bảo với em, Thúy Thúy với Kim Vĩ chẳng có phẩm hạnh gì cả, vừa đến đấy đã bắt nạt chim công của người ta, cũng may mà không bị làm sao. Nó cứ như muốn xưng vương xưng bá không bằng, lại còn kén ăn nữa, mới nãy vừa bỏ vào buồng, liền chúi đầu vào máng ăn.”

Quen ăn thức ăn ở Linh Hữu rồi, đến vườn bách thú thành phố kén ăn cũng đúng.

Đoàn Giai Trạch chạy qua khu chim chóc xem Thúy Thúy, cậu chàng đúng là rất có tinh thần, trong khu chim chóc còn có mấy du khách, bọn họ đều đang chụp ảnh. Nhưng nói có thay đổi gì, đúng là Đoàn Giai Trạch vẫn không nhìn ra, thậm chí anh còn cảm thấy dường như Thúy Thúy gầy đi.

Cậu bé bên cạnh la ó: “Mẹ ơi, sao con công không xòe đuôi?”

Nữ du khách nói: “Con ngoan nào, đợi một lát nữa nó sẽ xòe đuôi, chúng ta chờ một chút là thấy thôi.” Trong tay cô còn cầm di động, chuẩn bị quay lại cảnh công xòe đuôi bất cứ lúc nào. Trước đó cô đã nghe nói, chim công ở đây xòe đuôi rất nhiều lần.

Vừa nói tới đây, Đoàn Giai Trạch và bốn, năm du khách ở đây liền trông thấy một cảnh tượng đến là kinh ngạc.

Hai chú chim công vỗ cánh bay lên, chúng lê cái đuôi dài đi tới chiếc cột giữa buồng triển lãm, lượn vòng bay lên. Hai chú chim công một trước một sau bay uốn lượn bên cạnh cột, cơ thể cùng chiếc đuôi dài họa lên đường cong ưu nhã.

Chúng cứ như vậy bay lên mười mấy mét, hai chú chim công bay lên nơi cao nhất, dừng trên một chiếc cột kim loại mà bình thường chỉ chim nhỏ mới có thể đậu, ánh dương in mình xuống trần nhà, khiến lông chúng phản chiếu hào quang mê người.

Chúng nhìn quanh, cất cao giọng hót.

Những chú chim nhỏ phía dưới cũng nhao nhao ngẩng đầu lên, hót vang về phía chim công. Nhất thời cả khu vực chim chọc rộn ắp tiếng chim hót vang, tiếng chim êm tai lại không có vẻ ầm ĩ, thể như một bản hòa tấu đã được luyện tập bài bản.

Tất cả du khách đều sững sờ, ngạc nhiên thán phục mãi không thôi. Nữ du khách kia nhanh tay ấn nút quay, vừa khéo ghi lại được cảnh tượng này, bản thân cô thì vừa quay vừa che miệng, “Thật thần kỳ!”

Tuy rằng hai chú công này không xòe đuôi, nhưng con trai cô lại càng có vẻ hưng phấn hơn, “Mẹ ơi, mẹ nghe đi!”

Đoàn Giai Trạch thầm nghĩ, cảnh tượng này thật giống với lúc close beta, khi đó Lục Áp dẫn theo muôn loài chim chao liệng trước mặt các bạn nhỏ của trường tiểu học Đồng Tâm.

Xem ra, qua nhiệm vụ lần này, Kim Vĩ và Thúy Thúy đã có được năng lực lãnh đạo các loài chim, đương nhiên không thể so sánh với Lục Áp rồi — Đạo quân vẫn đang ở bên cạnh lườm xéo đây nè, hắn chẳng bị ảnh hưởng một tí tẹo teo nào.

Hơn nữa, riêng hiệu quả thị giác kia thôi, hai chú chim công với thân thể to lớn cùng màu lông óng ả hoa lệ, lại càng khiến cảnh tượng trở nên kinh diễm hơn.

Hai chú chim công hót vang mấy phút, mới bắt đầu bay xuống, các chú chim nhỏ vội vã nhường đường, hai cậu chàng chim công ngạo nghễ ngẩng cao đầu, đi xuyên qua đám đông.

Mấy vị khách tình cờ trông thấy cảnh này đều cảm thấy vô cùng may mắn, hơn nữa trong số họ chỉ có mỗi vị khách nữ kia là quay lại cảnh chim công cất cánh bay lên, cũng bởi vậy nên họ đều xin nữ du khách kia gửi video cho họ.

Đoàn Giai Trạch cũng đi tới xin nữ du khách kia gửi video cho mình, quay về bảo Tiểu Tô đăng lên mạng PR.

Trước đó anh cũng từng nghiên cứu qua các thủ thuật tuyên truyền, muôn kiểu giật tít trên wechat, dạo gần đây trên mạng đang rộ lên trào lưu cái gì mà “Chấn động!”, lát nữa đăng lên fanpage bọn họ cũng phải giật tít “Chấn động! Nghi thức đăng cơ thần bí trong rừng lần đầu tiên được loài người ghi lại…” mới được.

….

Chưa nói tới mấy du khách kia truyền tay nhau video kia thế nào, mọi người cảm tưởng ra làm sao, lúc bấy giờ Đoàn Giai Trạch gửi video qua cho Tiểu Tô, cũng bảo cô giật tít theo cách này.

Tiểu Tô: “…Vườn trưởng, anh không cần tiết tháo nữa thiệt à?”

Đoàn Giai Trạch: “Tiết tháo là cái gì, ăn được không?”

Tiết tháo so với tính mệnh thì chẳng là cái đinh gì, dưới sự ‘giúp đỡ’ của chư vị Lục Áp, Đoàn Giai Trạch đã thông suốt.

Tiểu Tô đành phải làm theo lời anh nói, cô nghĩ bản thảo, bịa ra truyền thuyết chim công là vua bách điểu, sau một hồi chắp vá liền đăng lên.

Khỏi phải nói, tiêu đề này thực sự rất thu hút người xem, hôm sau TIểu Tô tỉnh dậy, đã có hơn mười ngàn lượt click, bài “hiện tượng tự nhiên thần bí” được các cư dân mạng share nhiệt tình.

Các độc giả đều bị tiêu đề thu hút click vào, nhưng những hình ảnh trong video cũng rất thuyết phục, dù là chim công có vẻ lạ lùng bay quanh thân trụ, cảnh tượng bách điểu hòa ca, hay là sau đó các chú chim đều dạt ra nhường đường cho chim công, đều có cảm giác như một nghi thức.

Rất nhiều người bị hiện tượng thiên nhiên thần bí này thuyết phục, đua nhau nhắn lại nói rằng họ muốn tới vườn thú quỳ lễ trước vua bách điểu, còn những người có kiến thức khoa học tương quan, cũng đều nát óc không hiểu nổi, cuối cùng cũng chỉ có thể thán phục. Hành động này căn bản không thể dùng nghĩa thuần dưỡng đơn thuần để giải thích. Thế nhưng trong tự nhiên có rất nhiều điều thần kỳ, bọn họ chỉ biết cảm thán mà thôi.

Đoàn Giai Trạch thấy tình hình hot như vậy, quả thực rất đắc ý, vẫn là nhiệm vụ phụ là ngon ăn nhất, hiệu quả rõ ràng ngay lập tức, có thêm càng nhiều nhiệm vụ thì càng tốt.

Đoàn Giai Trạch đang mải nghĩ ngợi, liền trông thấy Lục Áp đi ngang qua bên người, không khỏi nhìn hắn bằng ánh mắt quỷ dị.

Lục Áp bị nhìn đến nổi đóa: “… Ngươi làm cái gì?”

Chỉ là đột nhiên Đoàn Giai Trạch nghĩ, Lục Áp cũng là động vật trong vườn thú mà, theo logic mà nói thì, hắn cũng có thể dẫn tới nhiệm vụ nhánh con, không biết sẽ là tình huống thế nào nhỉ? Anh bèn tới gần, nghiêm mặt nói: “Dạo gần đây đạo quân có.. có gì… muộn phiền không?”

Lục Áp ngạo nghễ nói: “Không chuyện gì có thể khiến bản tôn muộn phiền cả.”

Đoàn Giai Trạch: “…….Sao Hậu Nghệ không bắn chết anh luôn đi.”

Đoàn Giai Trạch bị cái tên thích làm màu kia làm cho tức tối lườm xéo một cái, anh định phất flag loạn thiệt hả? Bình thường nói câu đó xong sẽ bị vả vào mặt luôn đó đạo quân!!

——

Một phần vì cái tít ấn tượng, cho nên khách ở khu chim chóc lại tăng lên, cũng rất nhiều cư dân mạng yêu cầu đăng nhiều video chim công lên mạng hơn, tuy rằng đại đa số những người này không thể tới xem trực tiếp, nhưng cũng rất có ý nghĩa với sự phát triển lâu dài.

Cuối tuần, phụ huynh dẫn theo con nhỏ, bạn học hẹn với nhau cùng tới vườn bách thú tham quan, ngoài cổng có một chú chim nhỏ bay lên bay xuống đưa du khách vào trong.

Bởi vì tuần đầu tiên hành động đưa chim ra hút khách được rất nhiều lời khen, sau đó vẫn luôn có khách hỏi thăm, bởi vậy nên cứ mỗi cuối tuần, Đoàn Giai Trạch lại phái một chú chim ra ngoài cổng.

Một chiếc xe công cộng đỗ lại trước công viên Hải Giác, các du khách nối đuôi nhau đi ra.

Đi sau cùng là một người đàn ông bận âu phục giày da, hơn ba mươi tuổi, gương mặt lún phún râu, vẻ mặt ủ ê, rõ ràng đang tuổi bừng bừng sức sống nhất, nhưng lại giống như đang cõng cả một ngọn núi trên lưng, lảo đảo bước đi trên đường.

Hoàng Kỳ liếc nhìn núi Hải Giác trước mặt, khẽ vuốt mặt một cái.

Có người gọi điện tới tìm anh ta, ngay cả tin nhắn cũng gửi tới tấp tới mãi chẳng ngừng, nhưng Hoàng Kỳ vẫn ngoảnh mặt làm ngơ, trong đầu như có một tiếng nói, thôi thúc anh ta mau lên núi Hải Giác, sau đó… có thể giải thoát rồi.

Anh đang ngẩn ngơ, đột nhiên lưng bị húc một cái, Hoàng Kỳ giật bắn mình, mới phát hiện là một chú sẻ thông vàng, nó đang kéo anh về một hướng.

Còn có một nữ sinh phát tờ rơi, nhiệt tình bắt chuyện với Hoàng Kỳ, “Anh à, anh tới thăm vườn bách thú Linh Hữu của bọn em một chút đi!”

Rõ ràng bình thường anh chẳng có hứng thú gì với động vật, thậm chí trong đầu như có tiếng nói thúc giục anh mau tiến về phía trước, nhưng không biết vì sao trong lòng Hoàng Kỳ lại có một tia sáng tỏ, “…Được!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.