Nhớ mẹ. Kiều Phương nghe cô nói cười phát thành tiếng "lớn rồi đó".
Nghe chị ta cười như thế cô cũng quê vì cô hết nghĩ được lý do gì khác để che giấu nỗi sợ được.
"Ngủ đi mai em còn đi học". Chị ta nói rồi xoa đầu cô.
"Em chưa buồn ngủ".
.....Chị ta nhìn Uyển Chi một lúc rồi lại ngồi dậy. " vậy tôi về phòng".
Theo phản xạ cô dục điện thoại qua một bên bàn tay cô nắm chắc phần áo bên hông chị ta "em đi ngủ".
"Thôi tôi về phòng". Thấy cô níu kéo chị ta liền giở chứng. Chị ta cố gỡ tay cô nhưng không được.
"Em sẽ đi ngủ, một đêm thôi chị ngủ với em một đêm này thôi". Bây giờ cô chỉ biết nài nỉ chị ta.
Sau lời nài nỉ của Uyển Chi, chị ta cũng chịu ở lại. Uyển Chi xoay người vào tường ngủ được một lúc liền bị Kiều Phương đang thức kia nhẹ nhàng xoay lại. "Tôi không nghĩ phản xạ của em lại lớn vậy..." vừa nói chị ta vừa sờ má cô.
Một lúc trước khi Uyển Chi vẫn còn đang ngồi học, Kiều Phương ngồi trong phòng trên chiếc giường của mình nhìn về phía bên cạnh nơi cô nằm tối qua, dường như chị ta thích cảm giác được ở gần cô, chị ta muốn gần cô thêm chút nữa nhưng không biết mở lời như nào vô tình nghĩ ra được cách dùng nỗi sợ của Uyển Chi. Hơi tiểu nhân nhưng thành công lại vượt xa mong đợi, nhưng không nghĩ tới cô sợ đến nỗi bật khóc như vậy, hiện giờ chị ta cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-ay-toi-va-chi/3407555/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.