Thẩm Bích Vi vẫn đang kể về phong tục ở Giang Nam. Cô nàng kể chuyện tao nhã của người Giang Nam, cảnh du ngoạn tươi đẹp, có thể ngắm núi sống suốt cả ngày, chuyện pha trà trên thuyền, ngắm hoàng hôn đến quên lối về, khiến A Thố và Yến Yến nghe đến mê mẩn. Cô nàng kết luận:
– Nên Giang Nam có nhiều thơ từ hay, những nơi có cảnh sắc núi non đẹp sẽ có nhiều văn nhân.
– Vậy cũng khó trách nhân tính Giang Nam như nước chảy. – Thôi Cảnh Dục lạnh lùng cắt ngang. – đ*ng t*nh nhưng không nặng tình, chẳng trách thơ từ nhiều.
Một câu của y đã chửi hết cả người Giang Nam. Đới Ngọc Quyền có khoan dung đến đâu cũng không thể nén giận.
– Thôi Hầu gia hiểu tình ư? – Lời của Đới Ngọc Quyền mang thâm ý, ngữ điệu từ tốn. – Vậy Hầu gia cảm thấy, một đoạn tình phải mất bao lâu để biến mất, mới không coi như lạm tình?
– Duyên tụ duyên tan là chuyện thường tình, tình sinh tình diệt cũng vậy… – Hàn Nguyệt Khởi tuy đã say nhưng tiếp lời rất nhanh, giống như đang đọc một câu kinh.
– Tình nếu không bị khống chế thì ngắn dàn đều có, nào có thứ gì là có hay không? – Thẩm Bích Vi tưởng họ vẫn đang luận đạo, liền nói tiếp.
– Ta không đồng ý. – Bùi Chiếu cười nói.
– Ta cũng không đồng ý. – Lăng Ba cũng nói. – Dựa vào đâu mà nhớ đến liền nhớ, muốn hủy thì hủy, ta lại muốn thật dài thật lâu…
Hàn Nguyệt Khởi lập tức mỉm cười.
Nếu không uống rượu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-ay-khong-ga-cho-gio-dong/5198397/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.