Ngày thứ ba của hội xuân săn, Thôi Cảnh Dục săn được hổ dữ, quân Trấn Bắc ai nấy mừng rỡ, Ngụy Vũ Sơn lại nghĩ mà sợ.
Hắn ý thức được, Thôi Cảnh Dục đã có chút thay đổi. Họ đã theo dõi con hổ kia hai ngày. Chương Hải đi theo nói, đó là vua hổ của núi Bắc, rất giảo hoạt. Trên người nó vết thương chằng chịt nhưng vẫn chưa có ai bắt được nó. Bẫy, kẹp, thậm chí độc dược với nó đều vô dụng. Cung nỏ càng không, nó có thể đánh hơi người từ đầu gió, không ai có thể lần theo dấu vết của nó.
Nhưng lần này người đi săn hổ là Thôi Cảnh Dục.
Y dẫn theo những người tinh nhuệ nhất của quân Trấn Bắc mai phục trên con đường con hổ kia nhất sẽ đi qua. Họ giết một con dê và để mùi máu tanh lan tỏa khắp khu rừng làm mồi nhử. Chương Hải đã khuyên hết lời, rằng để dê sống làm mồi dụ hổ cũng không ăn, huống hồ là loại mồi đã chết này.
Nhưng con hổ kia vẫn đến. Nó tiếp cận đám người mai phục từ cuối hướng gió, cố gắng tấn công hai trong số đó. La Dũng bị vồ ngã nhào xuống đất, cũng may hắn mặc áo giáp, vậy mà giáp vai vẫn bị răng hổ căn xuyên qua, để lại một lỗ máu. Vị phó tướng còn lại thì không may mắn như vậy, bị hổ húc thẳng xuống khe núi. Cũng may lúc đó hắn mặc giáp mềm, chứ nếu là giáp sắt thì đã chết đuối rồi.
Con vua hổ này quá tinh ranh. Con người săn nó, nó cũng săn lại con người. Con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-ay-khong-ga-cho-gio-dong/5198396/chuong-126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.