Lăng Ba ngủ một giấc thật sâu, thức dậy đã thấy khá hơn nhiều.
Một ngày nghỉ hiếm hoi của cô không khiến gia đình hỗn loạn. A Thố và Yến Yến đã có Lâm nương tử chăm nom. Đi ngắm đèn về, Thanh Lan đã chuẩn bị bữa khuya và bữa sáng cho hai đứa. Nàng còn chu đáo để dành bánh hoa quế đêm Nguyên Tiêu để Lăng Ba có thể nếm thử.
Nhưng cô cũng chỉ có thể nghỉ một ngày.
Thức dậy, cô vẫn là Diệp Lăng Ba cứng cỏi vững chãi. Chút yếu đuối đêm qua dường như chỉ là ảo giác. Lăng Ba không ốm, cũng không thể ốm. Mỹ nhân bệnh tật là người khác chứ không thể là cô.
Cô chỉ có thể là Diệp Lăng Ba cứng cỏi như đá, vững chãi như núi, không ai có thể chinh phục, cũng là chỗ dựa chắc chắn nhất cho người nhà.
Chuyện đầu tiên cô làm trong ngày mười sáu tháng giêng là bàn bạc với Hàn Nguyệt Khởi về thất bại đêm qua. Họ không hiểu tại sao Thôi Cảnh Dục lại thoát được, rõ ràng Thanh Lan đã xinh đẹp đến vậy cơ mà.
Hàn Nguyệt Khởi cũng cảm thấy tiếc nuối.
– Cũng tại tỷ.
Hàn Nguyệt Khởi vừa đưa trà bánh cho Lăng Ba, vừa ra vẻ tiếc hùi hụi:
– Tối hôm qua Thanh Lan đã rực rỡ như vậy, nghe nói đã mấy nhà động tâm, còn sai người hỏi thăm sao đến giờ Thanh Lan vẫn chưa gả.
– Tỷ tự vấn làm gì, phải đi hỏi Thôi Cảnh Dục chứ. Tốt nhất phải khiến hắn sốt ruột quýnh quáng lên mới được! – Lăng Ba nhấp ngụm trà rồi nói. – Phải rồi, sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-ay-khong-ga-cho-gio-dong/5198341/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.