Thanh Lan đương nhiên ngồi xuống, Lăng Ba vén chăn lên, thỏ thẻ:
– Tỷ nằm với muội một lát.
Thanh Lan mỉm cười, thấy Lăng Ba ra vẻ năn nỉ, cũng chỉ đành đồng ý. Nàng thay quần áo, chui vào chăn, còn cẩn thận kéo lại chăn cho Lăng Ba, cười trêu chọc:
– Nhìn Lăng Ba nhà chúng ta này, như trẻ con vậy.
Lăng Ba nhắm mắt lại. Thanh Lan cười cô, nhưng thật ra cũng lo lắng. Thấy Liễu Nhi bưng canh gừng vào, nàng khẽ ra hiệu im lặng. Liễu Nhi cũng hiểu ý, trước khi ra ngoài còn buông rèm xuống, noãn các lập tức tối lại. Thanh Lan khẽ ngồi dậy, dựa vào ánh sáng đèn lồng, múc canh gừng đút cho Lăng Ba.
Thanh Lan vốn giống Diệp phu nhân nhất, trong ánh đèn mờ mờ, gò má của nàng quả thật giống mẫu thân như đúc.
Lăng Ba bỗng thấy cõi lòng mình mềm nhũn. Tên Bùi Chiếu đáng ghét, hôm nay thực sự đã thua to trong tay chàng rồi. Cô chưa bao giờ thấy mình chật vật như vậy. Trước đây, lúc Yến Yến nhớ mẫu thân đến phát khóc, cô còn phải an ủi con bé đây này.
– Uống từ từ thôi, – Thanh Lan vỗ về,- Uống xong hãy nằm tiếp, đừng ngủ vội, bây giờ mà ngủ đến đêm sẽ mất ngủ đấy.
– Bây giờ đã gần đêm rồi.
Thanh Lan cũng hết cách, cẩn thận nhìn Lăng Ba uống hết bát canh rồi nằm xuống. Nàng sợ Lăng Ba ngủ quên, còn cố ý gợi chuyện:
– Tết Nguyên Tiêu năm nay không tệ, thật rộn ràng.
– Nếu không tệ thì sao tỷ về sớm vậy?
Dù trong tình cảnh này,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-ay-khong-ga-cho-gio-dong/5198340/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.