Bộ y phục vừa được mang ra, Dương nương tử lập tức tấm tắc khen. Nguyệt quang y là phong tục ở kinh thành, là áo lụa trắng được mặc trong tết Nguyên Tiêu, đi dạo dưới ánh trăng thì quả đúng như lời thơ:
Bạch lăng sam chiếu nguyệt quang thù,
Tẩu quá kiều lai bách bệnh vô.
Tái quá tiền môn đinh xúc thủ.
Nhất hành trực đắc nhất niên ngu (1)
Nhưng không phải ai mặc màu trắng cũng đẹp, hơn nữa thiết kế hoa văn cũng bị hạn chế nên dần dần bị các tiểu thư lạnh nhạt.
Nhưng bộ nguyệt quang y của Lăng Ba lại được làm rất tinh xảo. Chất liệu không phải lụa trắng thông thường mà là một cuộn gấm dày. Những họa tiết hoa sen nối liền được dệt chìm trên nền gấm sáng trắng như ánh trăng. Khi bộ áo được bày lên giường, ánh tuyết chiếu lên khiến nó lấp lánh tựa dòng nước chảy. Khó mà tưởng tượng được dưới ánh đèn Nguyên Tiêu, nó còn có thể lộng lẫy đến nhường nào.
Đường may trên xiêm y cũng vô cùng đẹp đẽ: cổ tròn, tay áo rộng, ống tay áo bồng bềnh như mây, uyển chuyển như nước. Cúc áo đều được làm bằng ngọc dương chi thượng hạng. “Chiếc váy dài với những bông sen dập dờn sóng nước được thêu bằng chỉ vàng. Khi mặc lên, váy chỉ để lộ một đoạn gấu váy, vừa tinh xảo, kín đáo lại vừa thanh lịch, càng tôn thêm vẻ quý phái.
Thanh Lan lập tức cau mày:
– Xiêm y đẹp thế này, sao muội không giữ mà mặc?
– Tỷ tha cho muội đi, gần đây muội ngủ không ngon, mặc vào càng lộ vẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-ay-khong-ga-cho-gio-dong/5198334/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.