Về phía Lăng Ba, cô trở lại Ngô Đồng viện với khí thế hào hùng, tựa như phượng hoàng phá nát lồng ngọc, giao long mở tung khóa vàng trong hí kịch, hệt một tướng quân đại thắng trở về.
Trước giờ cô luôn khoan hậu với hạ nhân, giờ đây còn tâm trạng trêu Dương nương tử và La nương tử:
– Hôm nay đã liên lụy mọi người, mất cả thưởng đêm giao thừa rồi.
– Có sao đâu ạ.
Dương nương tử vừa cười vừa đáp.
Tiểu thư đã trút giận thay chúng tôi rồi. Chúng tôi theo hầu phu nhân đến đây, cũng hận Phan Ngọc Dung thấu xương. Nếu biết ả xấu xa như vậy, ban đầu tôi đã khuyên phu nhân đừng mua ả. Đúng là thứ sói mắt trắng! Phu nhân cứu mạng ả, ả chỉ lo trèo cao thì thôi, còn dám quay lại cắn chủ. Trên đời sao lại có kẻ xấu xa như vậy!
– Chỉ trách tôi, – La nương tử thở dài, – Lúc trước do tôi đảm bảo. Mẹ ả làm việc trong xưởng giặt cùng chị dâu tôi, biết phu nhân lương thiện nên mới nhờ người cầu xin. Trước khi phu nhân qua đời, tôi còn không yên lòng nên đã nhắc lại việc này, phu nhân còn an ủi rằng chuyện này không liên quan đến tôi… Nhưng trên đời lại có những việc như vậy: người tốt không thọ, kẻ xấu lưu họa ngàn năm.
Mấy lời tâm sự của La nương tử làm mọi người đỏ hoe cả mắt. Năm đó, Diệp phu nhân thực sự rất tốt. Ba đứa con gái, từ Thanh Lan nhân từ, Lăng Ba tài giỏi cho đến Yến Yến lương thiện, đều do bà dạy dỗ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-ay-khong-ga-cho-gio-dong/5198319/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.