Lão Lục khen tôi: Khả Nghi, cậu giỏi thật. Tớ nhớ mới không lâu trước đây, Thế Phàm còn nghiêm mặt bảo đừng ai nhắc đến tên cậu trước mặt anh ấy nữa, bây giờ lại tự dẫn sói vào nhà. Lần này không cần bọn tớ nhắc, cậu ngày nào cũng lượn qua lượn lại trước mặt anh ấy.
Không lâu sau khi đi làm, lão Lục lại khen tôi, Khả Nghi cậu đúng là thần may mắn của công ty, cậu vừa đến, chúng ta liên tiếp nhận được mấy dự án.
Nói thật, trước kia ở công ty nước ngoài tôi làm việc hoàn toàn theo quy luật sáng chín chiều năm. Nếu ở công ty nước ngoài, tôi thực hành triết lý làm việc kiểu phương Tây: làm thêm giờ một phút cũng không, chứ nói gì đến làm thêm cuối tuần. Nhưng kể từ khi vào công ty anh, tôi bận đến người ngã ngựa đổ. Tám chín giờ tối vẫn còn đi họp với ban dự án, sáng sớm đã có mặt ở công ty, thứ hai đến chủ nhật không gián đoạn ngày nào, mấy cân mỡ tôi nuôi được trong thời gian trước nghỉ ở nhà loáng cái đã mất sạch.
Lão Lục nói, cậu giảm cân thành công nhỉ.
Tôi lườm cô ấy: Ngày nào cũng phải cạnh tranh với các thiếu nữ đôi mươi ở công ty dễ lắm sao. Về nhà muộn như thế, sáng còn phải dành thời gian ướm thử quần áo, trang điểm, làm phụ nữ mệt chết đi được.
Lão Lục nói: Cậu có mặc bao tải rách vẫn là mỹ nữ trong mắt Thế Phàm. Tớ khuyên cậu đừng lo lắng vớ vẩn, công ty kỹ thuật như chúng ta đào đâu ra người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-ay-gap-duoc-anh/1250798/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.