Thế Phàm rất thích đọc sách, lúc rảnh rỗi đều cầm một quyển trên tay. Loại nào cũng đọc, dĩ nhiên nhiều nhất là sách về Cơ Điện tử. Phân nửa số sách tôi mượn ở thư viện là cho anh đọc, tôi rất ít khi xem. Tôi thưởng tự hỏi trong hai chúng tôi ai mới đúng là đang học đại học, tôi thì lên lớp bữa đực bữa cái, anh lại ham học hỏi như khát. Lúc đọc sách tôi ngủ gà ngủ gật, anh lại chăm chú say sưa. Cuối kỳ anh giúp tôi lên kế hoạch ôn thi.
Thường chỉ cần tổng hợp tài liệu ôn tập của anh và lão Đại, bốn người chúng tôi đã có thể thong dong ứng phó với kỳ thi. Chỉ riêng điểm này mọi người trong phòng kí túc đã vô cùng bội phục anh, tôi còn hoài nghi phải chăng chỉ số thông minh của anh vượt quá 180, tôi từng hỏi anh: Thế Phàm, anh có muốn làm trắc nghiệm đo chỉ số thông minh không?
Anh xoa đầu tôi, trả lời: "Đo để làm gì, không dưng tự tìm chuyện đả kích mình."
"Sao lại là đả kích? Trí thông minh của anh chắc chắn vượt xa người bình thường."
Anh khẽ cười: "Người anh sợ bị đả kích là em."
"Anh được lắm, dám chế giễu em, xem em cắn chết anh đây!"
Từ sự tò mò mãnh liệt đối với Kỷ Thế Phàm, các chị em luân phiên theo tôi đến cửa hàng của anh, xem anh là thần thánh phương nào mà khiến lão Tứ điên đảo thần hồn. Các cô nhất trí đánh giá là tài tử, đẹp trai, thiếu sót lớn nhất là chân bị tật. Đối với câu nói cuối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-ay-gap-duoc-anh/1250786/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.