Thế Phàm rất thích đọc sách, lúc rảnh rỗi đều cầm một quyển trên tay. Loại nào cũng đọc, dĩ nhiên nhiều nhất là sách về Cơ Điện tử. Phân nửa số sách tôi mượn ở thư viện là cho anh đọc, tôi rất ít khi xem. Tôi thưởng tự hỏi trong hai chúng tôi ai mới đúng là đang học đại học, tôi thì lên lớp bữa đực bữa cái, anh lại ham học hỏi như khát. Lúc đọc sách tôi ngủ gà ngủ gật, anh lại chăm chú say sưa. Cuối kỳ anh giúp tôi lên kế hoạch ôn thi. Thường chỉ cần tổng hợp tài liệu ôn tập của anh và lão Đại, bốn người chúng tôi đã có thể thong dong ứng phó với kỳ thi. Chỉ riêng điểm này mọi người trong phòng kí túc đã vô cùng bội phục anh, tôi còn hoài nghi phải chăng chỉ số thông minh của anh vượt quá 180, tôi từng hỏi anh: Thế Phàm, anh có muốn làm trắc nghiệm đo chỉ số thông minh không? Anh xoa đầu tôi, trả lời: "Đo để làm gì, không dưng tự tìm chuyện đả kích mình." "Sao lại là đả kích? Trí thông minh của anh chắc chắn vượt xa người bình thường." Anh khẽ cười: "Người anh sợ bị đả kích là em." "Anh được lắm, dám chế giễu em, xem em cắn chết anh đây!" Từ sự tò mò mãnh liệt đối với Kỷ Thế Phàm, các chị em luân phiên theo tôi đến cửa hàng của anh, xem anh là thần thánh phương nào mà khiến lão Tứ điên đảo thần hồn. Các cô nhất trí đánh giá là tài tử, đẹp trai, thiếu sót lớn nhất là chân bị tật. Đối với câu nói cuối cùng này tôi cực kỳ khinh bỉ. Lão Ngũ nói, tớ không tin chẳng lẽ cậu không hi vọng đi đường được nắm tay người yêu, lúc mệt được anh ấy cõng? Tôi hỏi ngược lại, chẳng lẽ đây là yêu cầu của cậu với bạn trai? Những thứ quan trọng hơn cậu không để ý lại đi để ý mấy thứ này? Thích có người cõng thì tìm công ty chuyển nhà, họ còn có thể khiêng cậu lên ấy chứ. Lão Đại đứng về phía tôi, theo lời cô ấy, lão Tứ bình thường IQ EQ không cao, chỉ có trong vấn đề chọn người yêu lại phát huy cả hai Q đến cực hạn. Lão Đại cũng là người có ấn tượng tốt nhất về Thế Phàm, cô nhận xét anh không chỉ thông minh, tài hoa mà quan trọng hơn là chín chắn, có lý tưởng và nhiệt huyết. Hai người thảo luận về chuyên ngành thì giống như quen biết đã lâu, không có cửa cho tôi chen miệng. Về kí túc, lão Đại còn cảm khái: kiến thức chuyên ngành của Thế Phàm vững hơn rất nhiều so với sinh viên đại học chính quy như chúng ta, bằng cấp của chúng ta đúng chỉ là đồ dỏm. Mọi người cười ha hả, nói chúng tôi theo đuổi những điều khác nhau, lão Đại muốn đi làm nghiên cứu khoa học, Thế Phàm lại kết hợp giữa sở thích cá nhân và sự nghiệp, còn mấy người bọn tôi tương lai chỉ cần tìm được một công việc đủ nuôi thân là được, mấu chốt là phải gả cho một người chồng tốt, kiến thức hôn nhân gia đình mới là cần thiết nhất. Có một lần Thế Phàm đến trường tìm tôi, anh và A Cường đi ngang qua vì công việc nên ghé vào thăm tôi một lát, cũng để xem trường đại học là như thế nào. Khi cô quản lý tầng dưới gọi to: "Phương Khả Nghi phòng *** có người tìm", có đến mười mấy cái đầu thò ra từ cửa sổ các phòng kí túc, làm cho hai người đứng ở dưới tầng xấu hổ muốn chết. Nửa phút sau 6 người phòng chúng tôi đồng loạt đứng trước mặt bọn họ. Có lẽ lớn thế này đây là lần đầu tiên A Cường bị nhiều nữ sinh như vậy nhìn, mặt đỏ bừng nấp sau lưng Thế Phàm, hận không thể chui xuống đất. Dọc đường lão Lục không ngừng trêu chọc anh ta, con bé này rất thích bắt nạt người thật thà. Địa điểm đầu tiên chúng tôi đến là nhà ăn, vì bây giờ đúng vào thời gian ăn trưa. Ăn cơm với sáu cô gái, Thế Phàm và A Cường thật không quen nổi, ba người phụ nữ thành một cái chợ, đây còn tận sáu người, trời! Nước bọt phun ra còn nhiều hơn canh. A Cường nghĩ mãi không ra tại sao gọi một người mà lại nhiều cái đầu thò ra như vậy. Lão Ngũ nghiêm túc giải đáp: "Nói cho anh biết nhé, có thể tạo được hiệu quả như vậy ở khu nhà này chỉ có hai người, một là Phương Khả Nghi, hai là một người ở tầng ba có biệt hiệu Nhóc Ninja Rùa. Ai, anh chưa thấy con bé cá sấu lên bờ đó, thật là một chuyện đáng tiếc nhất đời! Em nói cho anh, đôi mắt của cô ta... (blablabla một đống hình dung từ khoa trương). Điểm chung hiếm có của Khả Nghi với cô ta là: không có ai tìm bao giờ. Không tin lần sau anh cứ bảo cô quản lý gọi tên em, Tô Á Như, đảm bảo chỉ có đầu của em vươn ra, bởi vì không ai tò mò cả! Thật ra đầu em không cần duỗi ra vì đã biết ai tìm rồi. Ai, nếu các anh thấy thương hại Phương Khả Nghi thì đến đây thường xuyên hơn là được." Ăn cơm xong tôi kéo Thế Phàm đi, mặc A Cường với 5 cô gái kia, lấy lí do nghe rất hay là cơ hội rèn luyện để sau này còn tìm bạn gái. Tôi dẫn anh đi thăm giảng đường, phòng máy tính, phòng thí nghiệm, thư viện, hội trường lớn, còn có hồ tình yêu. Trường rất rộng, tôi đi bên anh chống nạng, không thể cầm tay anh, chỉ có thể đỡ anh một lát mỗi khi lên xuống cầu thang. Không thể không thừa nhận chúng tôi đi cùng nhau thu hút rất nhiều ánh mắt tò mò. Thế Phàm bắt đầu hơi thiếu tự nhiên, nhưng tôi lại hết sức vui mừng, chỉ đây chỉ đó ríu ra ríu rít, thỉnh thoảng còn dừng lại nhân cơ hội ôm anh một cái. Ưu điểm của Thế Phàm là khi tôi vui anh cũng vui lây, chỉ cần tôi không ngại, không để ý người khác thấy thế nào, anh cũng sẽ không để ý. Nên dần dần anh cũng thả lỏng, cười nói cùng tôi suốt dọc đường. Cuối cùng đã thấm mệt, chúng tôi ngồi trên ghế đá ven hồ, ánh mặt trời xuyên qua tán cây vẩy lên người chúng tôi, thật ấm áp dễ chịu. Tôi thỏa mãn dựa vào anh, nói cho anh biết hôm nay thấy anh tôi vui sướng bao nhiêu, trong buổi trưa một ngày nắng đẹp có thể ôm người tôi yêu mến bên bờ hồ, lãng mạn biết bao, vui vẻ biết bao. Thế Phàm chỉ mỉm cười, dùng cằm cọ lên trán tôi, thật thoải mái. Về sau, anh mới nói với tôi, thực ra lúc ấy anh rất muốn nói chỉ cần tìm một người bạn trai ở trường thì niềm vui hay lãng mạn đó ngày nào tôi cũng có được. "Vậy sao anh không nói?" Tôi hỏi ngược lại anh. "Lúc ấy em thi tình họa ý như thế, anh sợ nói ra lại làm em mất hứng." "Anh cũng còn thông minh đấy, hừ." "Hừ là có ý gì?" "Hừ nghĩa là-- nếu lúc ấy anh không biết giữ mồm, em sẽ đẩy anh xuống hồ." Anh cười to: "Anh chỉ nói sự thật thôi mà." "Sự thật cái đầu anh, nếu người con trai kia không phải là anh, em sẽ tự nhảy xuống hồ." Anh vừa cười vừa ôm chầm lấy tôi. Buổi tối tôi rửa chân cho anh. Người ta ngâm chân buổi tối để thư giãn, còn anh là lao lực. Bởi vì chân trái cứng ngắc, không thể duỗi thẳng cũng không thể co lại, vị trí chiếc chậu phải để hơi xa, mà lúc anh khom lưng lại không thể giữ thăng bằng, nên chỉ có thể dùng một cánh tay, một cánh tay khác phải chống lên mép giường hoặc một chiếc ghế để đề phòng ngã sấp. Tôi không thể nhìn dáng vẻ vất vả của anh khi rửa chân, vì vậy chỉ cần tôi ở đây đều sẽ giúp anh rửa chân. Anh hỏi tôi: "Khả Nhi, em thích anh ở điểm gì, ôm cái chân thối hoắc của anh mà như ôm báu vật vậy." "Anh đẹp trai này, thông minh lại có tài." "Chỉ tốt nghiệp trung học mà cũng gọi là có tài?" "Thôi đi, còn phải xem là ai nữa chứ. Nếu so với anh thì tất cả mọi người đều phải về nhà học thêm, giáo viên của bọn em có thể về hưu, giảng đường có thể đổi thành kí túc xá, em có thể là gương xấu của sinh viên đại học đương thời. Dĩ nhiên không chỉ em, mà bốn người còn lại ở phòng kí túc cũng vậy." "Bây giờ con gái cũng ưa chuộng đàn ông thành công mà." "Em chưa nói xong đâu, anh là một thanh niên rất có triển vọng, tương lai nhất định sẽ là người đàn ông thành công, là cổ phiếu tiềm năng đấy nhé." "Không có cô gái nào thích thanh niên tàn tật." "Đó là vì các cô ấy không có con mắt nghệ thuật, Venus cụt tay càng hoàn hảo hơn. Dĩ nhiên em không nói ai cụt tay cũng là Venus, gặp thanh niên khuyết tật nào em cũng thích." "Em thích người con trai tên là Kỷ Thế Phàm, khuyết điểm lớn nhất là thích nghe em nịnh hót, xong rồi, anh nhanh lên giường đắp chăn cho ấm đi." Tôi đưa lời kết, đứng lên đi đổ nước rửa chân. Công việc của Thế Phàm ngày càng mở rộng, lại thuê thêm một gian hàng bên cạnh, lần lượt sắm máy tính, di động và một chiếc xe ba bánh chạy bằng điện. Hiện tại phạm vi hoạt động của anh đã rộng ra nhiều, thường ra ngoài làm ăn, A Cường cũng có thể ngồi xe để đi đưa hàng, tóm lại việc buôn bán phát triển không ngừng. Nói đến di động máy tính, lúc ấy đã rất thông dụng. Nhưng Thế Phàm vẫn không có, nói chính xác là chưa từng có đồ riêng thuộc về anh. Tôi có máy tính, đó là ở nhà, nhưng tôi vẫn không dùng di động. Bởi Thế Phàm không có, tôi càng không cần phải có, dù sao anh có thể tìm đến tôi, tôi cũng có thể tìm được anh. Mặc dù tôi bốc đồng tùy hứng, đôi khi đột nhiên chỉ vì một việc nhỏ mà giận dỗi Thế Phàm, nhưng nếu có điểm nào tốt, chính là không ham vật chất phù phiếm như các nữ sinh khác. Giống như lão Tam và lão Ngũ thích nhất là nói chuyện thời trang hàng hiệu, mỹ phẩm làm đẹp, còn thích mua đồ theo phong trào nữa... Tôi cũng nghe, nhưng không góp lời. Các chị em đều ngạc nhiên không biết tôi không để ý thật hay vì tình trạng kinh tế của Kỷ Thế Phàm mà không muốn tạo áp lực cho anh. Thật ra hai năm qua Thế Phàm đã kiếm được ít tiền, nhưng ngoài đảm bảo cuộc sống của hai người họ thì phần lớn đều đầu tư vào kinh doanh. Kinh tế không dư dả, trong lòng anh luôn cảm thấy có gánh nặng rất lớn đối với tôi, cảm thấy tôi ở bên anh chịu tủi thân khổ sở, luôn ngại cho tôi còn ít. Thực tế là tôi chẳng thiếu thốn bất cứ thứ gì. Từ sau khi quen biết Thế Phàm và lão Đại, tôi luôn cảm thấy người ta nên có lòng biết ơn. So với họ, cuộc sống của tôi từ tiểu học trung học đại học thật thuận lợi trôi chảy, chưa bao giờ phải lo nghĩ chuyện miếng cơm manh áo. Còn có thân thể khỏe mạnh, trí thông minh trung bình, gương mặt dễ coi, cao gầy, ăn nhiều không béo không phải khốn khổ vì giảm cân. Sau đó thì sao, ông Trời lại đưa Kỷ Thế Phàm đến cho tôi, anh thương tôi yêu tôi hận không thể mang tất cả những gì tốt nhất của mình cho tôi, tôi không cần tìm kiếm trong biển người mênh mông, không cần phải trải qua lừa dối giẫm đạp mới hiểu được chân lý tình yêu, trời ơi, tôi còn có gì phải oán trách.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]