Chương trước
Chương sau
Thu Phượng không biết đêm đó mình đã thiếp đi tự lúc nào, chỉ là khi thức dậy thì Kiều Trang đã dọn hành lý rời đi mất rồi.

Trên bàn, cô để lại một lá thư vỏn vẹn mấy dòng:

"Em mừng vì chị đã tai qua nạn khỏi, từ nay đã có thể yên tâm rời đi, cách mặt cho thuận lòng chị. Còn món nợ ấy, kiếp sau dù làm thân trâu ngựa em cũng xin nguyện đền trả, nhưng kiếp này xin từ tạ tại đây, trả lại cho chị bình yên mà chị xứng đáng được hưởng.Kiều Trang..."

Sau khi đọc xong mấy dòng thư, Thu Phượng ngồi lặng trên ghế một hồi rất lâu, cô không khóc, không nói, cũng không suy nghĩ gì, chỉ là cứ trống rỗng như vậy. Mãi sau mới run run đứng dậy đem lá thư đi cất vào một chiếc hộp thiếc đặt trong ngăn bàn.

Để chuyện giữa mình và Kiều Trang cứ thế lặng lẽ trôi qua.

...

Trở lại chuyện của Dạ Lý và Nam Sa, đã nhiều ngày rồi đi tìm kiếm khắp nơi vẫn không có tin tức. Hồng Lệ dường như đã phát điên mặc cho Nguyễn Thị Quý vẫn luôn bên cạnh bà ngày đêm trấn an.

Nhưng hơn hết, nói không ngoa khi bảo rằng còn hơn cả sự đau đớn của Hồng Lệ đó chính là nỗi bất lực và sầu thảm đến vô chừng của Dạ Lý.

Ả đã lên xuống không biết bao nhiêu lần con đường từ quê lên Sài Thành để tìm kiếm tin tức về Nam Sa, nhưng lạ lùng thay nàng đã biến mất cứ như thể chưa hề xuất hiện bao giờ.

Cho đến một ngày nọ, đó là vào một chiều mưa buồn ủ rũ.

Một toán lính tráng bỗng dưng xông vào nhà của họ nhưng lại chẳng đàn áp, mà ngược lại tên đứng đầu còn có vẻ vô cùng cung kính, cúi chào nói với Hồng Lệ, người đang lăm le con dao trong tay đứng chắn phía trước Nguyễn Thị Quý.

"Thưa bà, xin bà chớ nóng vội, tôi đến để mang tin tức về cô Nam Sa."

Vừa nghe đến hai chữ Nam Sa, Hồng Lệ và Dạ Lý liền lao tới muốn hỏi cho ra lẽ.

Tên lính nọ trông có vẻ vẫn bình thản, giữ nguyên cái cung cách của mình, hắn nói: "Dân An Nam chúng ta có câu uống nước nhớ nguồn, cũng như con cái thì không thể nào tách khỏi cha mẹ. Bà đã được cái quyền làm mẹ quá lâu rồi, vậy thì nay hãy nhường lại quyền làm cha cho ngài Yves, bởi đó là chuyện thiên kinh địa nghĩa thưa bà."

"Yves?...Victor Yves..." tay Hồng Lệ run lên từng cơn, đánh rơi con dao xuống đất, nếu không có Nguyễn Thị Quý đứng sau lưng đỡ lấy thì hẳn là bà đã ngã ra mất rồi.

Dạ Lý hồ nghi, mất kiên nhẫn quay sang hỏi bà: "Victor Yves là ai vậy dì? Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy? Bọn họ đang giữ Nam Sa có phải không? Vậy thì mình giết hết bọn họ rồi mang Nam Sa về đi!"

Nghe lời này của ả, tên lính bật cười thành tiếng nhưng vẫn nhỏ nhẹ trả lời: "Thưa cô hai Cao Dạ Lý, chúng tôi biết rành về nhà cô lắm đấy, chỉ có cô không biết về chúng tôi mà thôi. Nhưng dẫu cô có là người thân thiết với cô Nam Sa đến mấy thì cũng vậy, bởi lẽ ngài Yves mới là cha ruột của cô Nam Sa, sự vụ này không kẻ nào được quyền xen vào cả."

Dạ Lý ngỡ ngàng đến nỗi lắp bắp, ả nắm lấy cánh tay Hồng Lệ lay lay, cố hỏi: "Dì ơi, hắn nói vậy là sao vậy dì? Yves gì đó sao lại là cha ruột của Nam Sa hở dì?...Không lẽ nào..."

Tự dưng Dạ Lý thấy mình sáng suốt hẳn, Victor Yves chắc chắn là gã sĩ quan người Pháp đã trở thành tình nhân của Hồng Lệ, để rồi vì gã mà bà bỏ rơi lại mẹ của ả, rốt cuộc sau này Hồng Lệ sinh ra Nam Sa còn gã thì bỏ đi biền biệt về trời Tây chưa một lần quay lại.

Chính là gã đàn ông người Pháp đó rồi!

Nhìn sang mẹ mình, Dạ Lý thấy Nguyễn Thị Quý thở dài một hơi rất khẽ, bàn tay đặt trên bờ vai Hồng Lệ có hơi siết lại, cứ như là bà cũng đang tự trấn định chính bản thân mình.

"Nói thẳng đi, ông ta muốn gì?" Đột nhiên, Hồng Lệ dứt khoát đến lạ, nhìn thẳng vào đôi mắt của tên lính mà nói.

"Ngài Yves muốn thương lượng thưa bà."

"Thương lượng?"

"Dạ phải, ngài sẽ giữ con gái của mình, chăm sóc và bù đắp mọi thứ cho cô Nam Sa, đổi lại..."

Đoạn, tên lính nhìn sang Dạ Lý, hắn hơi nhếch môi, nói tiếp: "Đổi lại, toàn bộ gia sản của nhà họ Cao sẽ được quay về với cố chủ."

Dạ Lý vừa nghe xong thì lập tức nổi cơn thịnh nộ, ả hất chén trà đầy nước nóng vào mặt tên lính nhưng hắn vẫn bình chân như vại, tựa hồ dù cho có là núi thái sơn đổ sập trước mặt cũng không thể nào lay chuyển được biểu tình này.

"Dạ Lý!" Nguyễn Thị Quý và Hồng Lệ đồng thanh hét lên.

Nghe tiếng kêu của hai trưởng bối, Dạ Lý cố gắng dằn xuống cơn lôi đình, ả hít vào thật sâu, ghìm giọng nói với tên lính: "Tao không bán người của mình, đưa Nam Sa về đây rồi cút ngay cho khuất mắt tao!"

"Cô lầm rồi, tôi nào có thương lượng với cô, mà tôi đây là đang thương lượng với mẹ của cô chủ nhà tôi đó chứ."

"Mày!..."

Dạ Lý quay sang lại nắm tay Hồng Lệ, ả khẩn khoản: "Dì ơi, mình phải đưa Nam Sa về, không cần thương lượng gì với bọn người này cả."

Hồng Lệ trầm mặc không đáp, hơn ai hết bà biết rõ chẳng có cái gì gọi là thương lượng ở đây cả, nếu Victor muốn ngay lập tức đưa Nam Sa rời khỏi Nam Kỳ thì có trời mới làm gã thay đổi được ý định, chỉ là gã đang không muốn cướp lấy Nam Sa, gã muốn bà phải tự tay đưa con gái cho gã.

"Tôi muốn gặp ông ta." Hồng Lệ nói với tên lính.

"Ngài Yves không muốn gặp lại bà."

"Ông ta không thể cứ như vậy đưa con gái của tôi đi được."

"Nhưng đó cũng là con gái của ngài ấy mà, không phải sao thưa bà?"

Phải, phải đến mức Hồng Lệ không còn lời nào để cãi...

Lúc này, Nguyễn Thị Quý mới lên tiếng: "Chúng tôi không cần gia sản gì cả, chúng tôi chỉ cần con bé an toàn quay lại đây. Ông hãy về mà nói với chủ của mình rằng tội ác lớn nhất trên đời đó chính là cướp đi đứa con khỏi người mẹ của nó, nếu còn có chút nhân tính thì hãy suy nghĩ lại đi."

Hồng Lệ ngẩng đầu lên nhìn Nguyễn Thị Quý, trong ánh mắt bà bây giờ đã nhạt nhòa châu lệ tự lúc nào chẳng hay.

Nguyễn Thị Quý không cần gia sản, Nguyễn Thị Quý chỉ cần Hồng Lệ được hạnh phúc, từ trước đến nay chưa từng thay đổi.

Tên lính có vẻ cũng trầm ngâm theo lời lẽ này, bởi ai cũng có mẹ, mà tình mẫu tử lại là tình cảm thiêng liêng nhất, nếu bắt buộc một đứa con phải chia xa mẹ mình thì...quả là tội ác...

Nhưng mà...

Tên lính đứng dậy, một lần nữa cúi đầu rồi nói với Hồng Lệ: "Tôi không thể làm gì khác được cả, bà phải hiểu tính cách của ông chủ hơn cả tôi kia chứ. Vậy nên, xin hãy nhận lại số gia sản ấy và buông tay đi, ngày mai sẽ có người đến để trao trả lại giấy tờ nhà và ruộng vườn cho cô Cao Dạ Lý."

Hồng Lệ chết lặng, từng tầng từng tầng hồi ức tua nhanh trong tâm trí bà, nhắc nhớ lại cái lần đầu tiên tao ngộ Victor Yves và đã ở bên cạnh gã ra sao, trao thân cho gã như thế nào, tất cả...mọi chuyện...Hồng Lệ chưa từng quên...

Mơ hồ, bà nhìn thấy Dạ Lý đuổi theo đám lính tráng đó nhưng bị Nguyễn Thị Quý ra sức giữ lại.

Dạ Lý khuỵ chân xuống đất và bật khóc như một đứa trẻ, từ trong ánh mắt của ả, Hồng Lệ thấy được ngọn lửa của sự phẫn nộ tột cùng, cả nỗi nhớ nhung da diết mà không cách nào diễn tả được.

Tựa như cái ngày bà biết rằng mình và Nguyễn Thị Quý phải chia cách hai đoạn đường đời.

...

"Dì Lệ, vì sao dì lại im lặng? Dì thật sự muốn bán Nam Sa cho tên khốn Yves gì đó hay sao!?"

"Dạ Lý, con không được hỗn." Nguyễn Thị Quý vội can ngăn.

Con bé ba đứng ở một bên ngơ ngác không hiểu chuyện gì, số là sớm nay nó vác cần đi câu cá, may thời câu được hai con cá trê béo ú ụ nên bèn hí ha hí hửng nhảy chân sáo trở về nhà định khoe với bà và cô, có ngờ đâu về rồi thì lại thấy cả ba người trong nhà ai nấy đều mặt ủ mày chau một vẻ.

Nó đành lẳng lặng tự đi nấu cơm, giờ đây cơm canh bày ra trước mặt, từ nóng hổi đã hoá thành nguội lạnh mà cả nhà vẫn chưa thấy ai động đũa, bởi vậy nó cũng đâu dám rớ vô, nãy giờ đói đến mức bụng kêu rệu rạo.

"Con ăn cơm đi, cứ mặc kệ mọi người." Nguyễn Thị Quý thở dài, xoa đầu bé ba bảo.

"Dạ thôi..."

"Kêu mày ăn thì cứ ăn đi, thôi cái gì mà thôi!" Dạ Lý lòng như lửa đốt, quát con bé ba khiến nó sợ rụt cổ lại.

Nguyễn Thị Quý thấy vậy thì bèn tự bới cơm vào tô cho nó, biểu nó qua tấm ván bên kia ngồi ăn, kẻo ở đây lại chọc giận Dạ Lý, bé ba nghe thế thì cũng gật đầu răm rắp làm theo. Nó lo lắng cho cả nhà nhưng cũng lo cho cái bụng của mình, thôi thì cứ cứu đói trước đã, xong xuôi có việc cần thì kêu một tiếng nó sẽ lại xông pha, con bé ba ngô nghê tự nhủ như vậy.

"Dì không đi cứu Nam Sa thì để con đi cứu."

Hồng Lệ hờ hững hỏi ngược lại: "Biết nó ở đâu mà cứu?"

"Không phải tên kia nói ngày mai có người mang giấy tờ nhà đến sao? Bắt người đó, ép hắn khai ra là được rồi?"

Hồng Lệ cười nhạt: "Đơn giản quá nhỉ?"

"Bây giờ cái gì có thể thì mình đều phải làm thử, không lẽ ngồi yên để mất Nam Sa!?" Dạ Lý bất mãn trước thái độ dửng dưng của Hồng Lệ mà nào biết rằng trong lòng bà hiện tại sóng đã động như cuồng phong bão vũ.

Nguyễn Thị Quý luồn tay qua đan tay với Hồng Lệ, thầm thì: "Chị, dù chị có quyết định thế nào em cũng sẽ nghe theo, hãy làm điều chị muốn."

Im lặng hồi lâu rốt cuộc Hồng Lệ cũng lên tiếng: "Để xem ngày mai người đến như thế nào."

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.