Nam Sa nằm trên giường gác tay lên trán, nàng nhớ lại sự việc ban nãy khi trông thấy người đàn ông ấy, không hiểu sao mặc dù ông ta chỉ ngồi đó nhìn nàng và mỉm cười nhưng lại mang đến cảm giác sợ hãi nhiều như vậy.
Lẽ nào là do gương mặt của ông ta hay sao?... Nam Sa thầm nghĩ.
Dạ Lý được nàng dìu về nhà trong trạng thái nửa tỉnh nửa say nhưng sau khi trở về lại nhất định không chịu uống nước chanh giải rượu, một khi ả đã bướng bình thì không ai nói mà chịu nghe lời cả. Vậy nên bây giờ vẫn còn ngồi bẹp trên giường lắc lư qua lại và không ngừng chỉ trỏ Nam Sa khen nàng xinh đẹp.
"Em ngó lơ chị." Dạ Lý dạng chân ngồi lên người nàng, phồng má nói.
Còn mãi đắm chìm vào dòng suy nghĩ khiến cho Nam Sa thoáng giật mình vì hành động của ả.
"Em nào có ngó lơ chị." Nàng nhẹ giọng, đặt hai tay lên eo và khẽ vuốt ve.
"Còn nói là không có? Nãy giờ chị khen em quá trời mà em không thèm đáp lại câu nào." Dạ Lý hờn dỗi, ngồi trên mình nàng chậm rãi di chuyển vòng eo, không biết là vì vô tình hay cố ý.
"Chị khen em điều gì vậy?"
"Khen em đẹp nè, ngoan nè, đáng yêu nè, và giỏi nữa nè!" Mặt mày Dạ Lý đỏ lửng đỏ lơ vì men rượu, giơ bàn tay lên tính toán,
"Khen em nhiều như vậy sao? Nhưng em giỏi điều gì nào?" Nam Sa ngồi dậy, ôm sát vòng eo Dạ Lý kéo vào trong lòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-ai/3563297/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.