Cả ba người ngậm ngùi rời khỏi nhà thương Chợ Quán mà trong lòng tràn đầy những nỗi âu lo. Dạ Lý lo cho Lê Duy, lo cho Thu Phượng và cũng lo cho cả tương lai của chính mình, sẽ chẳng còn bao lâu nữa để bọn quan lính kia tìm ra chỗ trú ngụ hiện tại của ả và má, đến khi đấy ắt liên lụy đến cả Nam Sa và Hồng Lệ.
Rảo bước trên hè phố, một cơn gió thình lình thổi qua làm rối tung lên mái tóc khiến Dạ Lý chợt nhớ mình đã để quên chiếc trâm cài trên bàn trà của ông viện trưởng mất rồi.
"Chị để em quay lại lấy nó cho." Thấy ả chần chừ không dám trở lại nơi u ám ấy, Nam Sa bèn tự đề nghị.
"Không nên đâu..."
"Không sao, em sẽ về nhanh thôi."
Nói đoạn Nam Sa liền trở gót chạy đi không kịp để Dạ Lý phản ứng.
Đó là chiếc trâm ngọc mà ả đã luôn cài trên tóc, thứ thân quen gần như là cuối cùng còn sót lại lúc rời Cao gia trang. Nàng biết Dạ Lý sẽ không để mình trở lại nhà thương ấy nhưng ngược lại nàng cũng không muốn ả phải đánh mất thêm bất kỳ thứ gì nữa.
Nam Sa chạy vụt qua cánh cổng sắt đến phòng viện trưởng, nàng ngập ngừng trước bậc cửa lên tiếng chào nhưng không thấy ai đáp lại. Ngó vô, bên trong vắng lặng, ông viện trưởng đã đi đâu mất rồi chỉ còn thấy mỗi chiếc trâm ngọc đặt ở trên bàn mà thôi.
Nam Sa bước vào lấy nó rồi nhanh chân rời khỏi, lúc chạy ngang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-ai/3562029/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.