Chân ướt chân ráo đến thành phố lớn, nơi đâu Nguyên Ngọc cũng thấy mới lạ.
Trên đường đi gặp qua một ông chú xin mượn điện thoại gọi bạn, Nguyên Ngọc vô tư đưa điện thoại cục gạch cho người ta. Ông chú bỗng cứng đờ, bỗng nói không cần nữa. Lại hỏi cậu có tiền mặt không? Vì chú ta không có tiền đi xe về quê.
Nguyên Ngọc ngây ngốc rút ví tiền, định rút một tờ cho chú đi xe về nhà, nhưng chưa kịp lấy ra chiếc ví trong tay bỗng bị giật đi mất.
Cậu hoang mang trong vài giây rồi vội vàng đuổi theo, miệng kêu vài tiếng không lớn không nhỏ "Cướp... cướp."
Thời gian dài không vận động khiến sức lực yếu đi, đôi chân chạy được một quãng thì bắt đầu bủn rủn nặng nề. Nhưng Nguyên Ngọc vẫn cố gắng chạy, dùng cả bình sinh đời này ra đuổi theo tên cướp. Bởi nếu mất ví tiền cậu sẽ xong đời này luôn mất.
Thật là muốn khóc.
Cuối cùng Nguyên Ngọc tuyệt vọng từ bỏ, bởi trên ngã tư và góc khuất cậu đã mất dấu tên cướp rồi. Cậu ngồi nghỉ một lát, rồi bỗng nhớ đến vali hành lý đang lẻ loi trên vỉa hè, cậu hoảng hốt, nhấc đôi chân yếu mềm cố lết về chỗ cũ. Đường đi lạ lẫm, suýt chút nữa đã lạc mất nơi đi ban đầu.
Thật lâu sau thấy chiếc vali quen thuộc vẫn còn nguyên, cậu không nhịn được rơi nước mắt. Một mình đến thành phố, một mình đi nhập học.
Thành phố lạ lẫm, hoàn cảnh xa lạ, không quen thân bất cứ một ai, không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nai-con/2975884/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.